Suốt cả một đêm, Lâm Hy trằn trọc mãi không ngủ được, trong đầu cô hiện tại cứ không ngừng tua đi tua lại những lời mà Tống Dương nói ngày hôm nay, bất giác lại cảm thấy không đúng.
Lâm Hy ngay lập tức ngồi bật dậy, như nhớ ra được gì đó, cô lục lọi khắp mọi ngóc ngách trong căn lều đơn sơ của mình. Nhưng rồi cô tìm mãi, tìm mãi mà vẫn không thể thấy được thứ cô muốn.
Lúc này thì Lâm Hy đã bắt đầu vò đầu bứt tóc, cô cố gắng nhớ lại chính mình khi đó đã cất nó ở đâu. Được một lúc, mắt Lâm Hy sáng lên, cô ngay tức khắc dời tầm mắt đến trị trí trên bức họa chữ Hán ở đầu giường.
Đúng vậy, là ở đó…
Lâm Hy dỡ bức họa đó xuống, từ đằng sau bức họa rớt xuống một vật phát sáng đến chói mắt. Lâm Hy trực tiếp nhặt lên, ngay sau đó cô rời khỏi lều rồi một mình tiến sâu vào trong khu rừng tối đen trước mặt.
Phải mất gần mười phút để Lâm Hy có thể lội qua một con sông lớn, đi thêm một đoạn nữa là tới địa phận của A Phong, từ đằng xa cô có thể mơ hồ thấy được ánh đèn dầu mờ ảo lúc tỏ lúc mờ đang phất phơ bởi những làn gió nhẹ.
A Phong vừa rồi chỉ mới chợp mắt được một lúc thì bất chợt tỉnh dậy, tỉnh rồi thì lại không thể nào vô giấc được nữa nên anh bèn cầm lấy khăn rồi chuẩn bị đi tắm, thoải mái một chút biết đâu sẽ dễ ngủ hơn.
Vừa mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-thu-nho-cua-han-lao-dai/3444649/chuong-77.html