Những người trên thuyền không ngừng hô hoán tên của Hàn Tứ, Hứa Dĩnh Hàn nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì không nghĩ nhiều, phút chốc đã lao nhanh xuống biển.
Hắn lặn xuống mất một lúc mới có thể tìm thấy Hàn Tứ đang ôm lấy bả vai thấm đẫm máu của mình, khó khăn từng chút bơi lên.
Ban nãy Hàn Tứ đang đứng xem xét tình hình, một chút lơ đãng đã quên đi mất phía trên cao kia đang là mối nguy hiểm. Rất nhanh đã bị chúng đánh úp, thuốc nổ nhanh như chớp đã bị chúng thả từ phía trên cao xuống ngay vị trí Hàn Tứ đang đứng. Hàn Tứ không kịp phản ứng nên đã bị vụ nổ làm cho bị thương, nhưng cũng may sau đó đã tránh được kịp thời, nhanh chóng nhoài người xuống biển.
Hứa Dĩnh Hàn ôm lấy thân mình Hàn Tứ rồi bơi lên, bởi vì thêm một người nên muốn ngoi lên được mặt nước sẽ mất khá nhiều thời gian, phải khá lâu mới có thể đưa được Hàn Tứ bình an lên thuyền.
Xong xuôi, hắn cũng chuẩn bị trèo lên, nhưng vào lúc này không biết từ đâu ra lại xuất hiện thêm một con thuyền giống với chiếc của bọn họ. Con thuyền như là chỉ cố ý nhắm vào một mình Hứa Dĩnh Hàn đang chuẩn bị nhổm người trèo lên.
Dựa vào tầm nhìn của Hứa Dĩnh Hàn thì hắn sớm đã phát hiện ra sự xuất hiện bất thường của con thuyền, chỉ có điều, ở một tầm nhìn khác lại đang làm hắn phân tâm. Một người con gái có tấm lưng rất giống với Lâm Hy, đang gieo mình lơ lửng không trung, chính là một tay đang bám vào cửa của chiếc trực thăng trên đầu bọn họ.
Nhìn tổng thể từ phía đằng sau thì thật sự rất giống. Khoảnh khắc khi tận mắt chứng kiến cảnh tượng đó, tim Hứa Dĩnh Hàn đã hẫng đi một nhịp, nhưng người phụ nữ của hắn, hắn ghim vào tận xương tủy thì làm sao có thể nhận nhầm người khác thành cô.
Thủ đoạn thế này, chứng tỏ kẻ giấu mặt kia rất hiểu hắn, nếu không thì làm sao có thể khiến hắn phân tâm. Kẻ này quả thật quá nham hiểm.
Đến khi Hứa Dĩnh Hàn tỉnh táo lại và chuẩn bị trèo lên thì đã không kịp nữa.
“Lão đại… cẩn thận…”
“…” Mũi thuyền kia trực tiếp đâm thẳng vào hắn.
Đầu bị va đập mạnh khiến Hứa Dĩnh Hàn choáng váng, cả thân hình nhanh chóng ngã nhào xuống biển sâu, rồi hắn chìm dần… chìm dần… sau đó thì ngất lịm. Trước khi mất đi ý thức, hắn mơ hồ có thể nghe được tình thế hỗn loạn phía trên, còn có cả tiếng súng nổ, tiếng của Hàn Tứ…
…
Sáu tháng trôi qua.
Tại một hòn đảo biệt lập, không tên, không được con người chú ý đến, là một hòn đảo hoang dã lâu đời, nay lại nổi tiếng tràn lan trên khắp mặt báo cùng diễn đàn công nghệ bấy giờ.
Nguyên nhân là do mọi người đồn đại rằng, nơi vùng đất cấm đó từ đâu xuất hiện một nữ chủ thống trị hòn đảo.
Người phụ nữ ấy dung mạo mỹ miều, lại có chút tà mị hấp dẫn người khác. Người người truyền tai nhau rằng, bất kể là nam hay nữ đều sẽ bị vẻ đẹp của cô ấy thôi miên mà toàn tâm toàn ý hầu hạ.
Nghe đến nữ giới chắc hẳn không ai nghĩ rằng một người con gái gầy guộc ốm yếu, lại xinh đẹp thế kia thì chỉ cậy vào khuôn mặt nên mới được ưu ái nâng lên làm người đứng đầu. Nhưng sự thật nào phải như vậy…
Để ngồi được ở vị trí nữ chủ, đâu phải chỉ có nhan sắc làm bình phong. Người phụ nữ bí ẩn đó càng không phải là bình hoa di động, nếu không, hãy cứ thử to gan động vào cô ấy xem?
Đám người xưng vương xưng bá trước kia đều là một tay cô giết chết, một tay cô hủy diệt. Những kẻ không an phận mà chọc giận cô, đồng loạt đều có kết cục không mấy tốt đẹp, thậm chí là rất thảm, chỉ có thảm hơn, không có tha mạng.
Những chuyện này đã khơi dậy lòng tò mò của cư dân mạng, kể cả những thế lực ngầm xưa nay chưa từng quan tâm đến những tin lá cải nhưng rồi cũng bị cuốn theo những lời đồn nghe có vẻ không thiết thực đó.
Dần dần, hòn đảo bị lãng quên bấy giờ lại trở thành tâm điểm chú ý của mọi người. Nhưng họ chỉ chú tâm vào việc đi tới vùng đất có người phụ nữ bí ẩn kia chứ không ai nhớ đến một vấn đề nghiêm trọng đó là, nơi đây chính là vùng đất cấm, đâu phải tự nhiên mà nó lại bị bỏ hoang và con người lại lãng quên nó.
Mười người đi thì hết tám người phải bỏ mạng, số còn lại đoán chừng là đã lạc tới một vùng cấm khác. Người ở hòn đảo muốn ra còn bất lực, vậy mà bọn người không biết sống chết đó lại một hai muốn xông vào.
Đúng là chê mình sống quá lâu mà.
…
"Lâm Hy… "
“Đã tự tiện xông vào lãnh địa của tôi thì cũng nên biết một chút lễ nghĩa, ở đây không ai dám gọi thẳng tên tôi như thế đâu!” Một giọng nói lạnh lẽo từ đằng xa vọng tới cắt ngang lời anh, còn lạnh hơn cả thời tiết ở Nam Cực.
Phía trên cao kia, một người con gái với ánh mắt lạnh lùng, dáng ngồi ung dung ương ngạnh, đoán chừng cũng chỉ nặng không quá 40 cân, trông không khác gì những con người ở những vùng nạn đói. Cô rất gầy, chiếc áo cổ rộng lộ rõ hai xương quai xanh, hai miếng vải dày buộc lại che chắn phía dưới, khuôn mặt hốc hác nhợt nhạt.
Nhìn cô ốm yếu thế này, Tống Dương không khỏi xót xa.
Đúng vậy, người phụ nữ bí ẩn được thế giới bên ngoài kia truyền tai nhau không ai khác chính là Lâm Hy, mà người đầu tiên không màng nguy hiểm đến cứu cô lại chính là Tống Dương chứ không phải là người cô mong đợi nhất Hứa Dĩnh Hàn.
Ánh mắt Lâm Hy khi nhìn Tống Dương không dư lại một chút tia ấm, tựa như đã thật sự xem anh là người xa lạ. Cô còn hy vọng gì ở người anh mà cô hết mực kính nể này chứ?
Chính Tống Dương đã bỏ mặc cô, bây giờ lại đến cứu cô. Đây chính là chuyện nực cười nhất mà.
“Lâm Hy, cuối cùng cũng tìm được em rồi. Thời gian qua em sống thế nào, có phải là khổ sở lắm không? Không sao hết, anh đến đưa em thoát khỏi chỗ này, chúng ta cùng nhau sống cuộc sống mới… nha em?” Tống Dương nói một cách gấp gáp, tựa như không thể chờ được nữa mà muốn chạy đến với cô.
Lâm Hy nhíu mày một cái, lập tức liếc mắt ra hiệu cho Doãn Tử.
Thế là Tống Dương còn chưa kịp đi tới thì đã bị Doãn Tử đá cho một cước ngã lăn: “Này cái anh kia, anh mà còn dám lại gần nữ chủ tôi sẽ triệt sản anh luôn đấy biết chưa?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]