“Nói đi, biểu hiện của cậu bây giờ là đang muốn cho tôi biết điều gì?”
Tống Dương hơi nhếch khóe môi, anh nở nụ cười tà mị: “Hàn lão đại, chính tình cảm của anh đã hại cô ấy phải lâm vào đường cùng như ngày hôm nay. Anh không cảm thấy kể từ sau khi hai người kết hôn, Lâm Hy đã phải đối mặt với rất nhiều nguy hiểm à?”
“Vậy nên?” Hứa Dĩnh Hàn lạnh lùng nhướng mày, một tia híp mắt ra lệnh cho Tống Dương nói tiếp.
“Vậy nên, tất cả mọi chuyện xảy đến với cô ấy đều là do anh hại.” Tống Dương nói xong thì thản nhiên quan sát biểu hiện đang hết sức khó coi của hắn.
Hứa Dĩnh Hàn bỗng nhiên bật cười: “Cậu Hai Tống, nói nhiều như vậy, chỉ vì muốn tôi từ bỏ Lâm Hy sao?” Hắn phủi phủi vai áo thậm chí còn không dính bụi của Tống Dương, sau đó lạnh giọng: “Tôi tự biết mình nên làm gì. Vậy nên, người phụ nữ của tôi không đến lượt cậu phải lo lắng.”
Hắn thả Tống Dương ra, giây sau quay người đi thẳng.
“Anh không thắc mắc tại sao ông lớn lại lưu đày cô ấy đến đảo hoang sao?” Tống Dương đột nhiên hắng giọng nói lớn.
Hứa Dĩnh Hàn hơi ngoảnh mặt lại, giọng nói trầm trầm: “Cậu đã không còn là người của tổ chức nữa, đừng vượt quá chức phận của mình!”
Tống Dương bỏ tay vào trong túi quần, vẻ mặt ngông cuồng lại có chút hứng thú: “Vậy xem ra, Hàn lão đại vẫn nghĩ Lâm Hy bị đày đến đảo hoang là do cô ấy có liên quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-thu-nho-cua-han-lao-dai/3419453/chuong-74.html