“Bác sĩ nói… cô ấy mang thai?” Ngay thời khắc đó, Tống Dương theo phải xạ quay đầu nhìn về hướng phòng bệnh đang đóng chặt, cảm xúc bây giờ rất khó để diễn tả.
“Đúng vậy, vợ anh đã mang thai…” Vị bác sĩ kia nhìn biểu hiện trên khuôn mặt của người đối diện rồi lắc đầu cười: “Thật là… tôi làm ở đây đã mấy chục năm, mười người thì hết chín người đều bày ra cái bộ mặt khó tin như anh vậy. Thôi được rồi, vào thăm vợ của mình đi.”
Bác sĩ vừa rời khỏi, Tống Dương quay lại nhìn vào căn phòng, anh đã đặt sẵn tay lên nắm cửa nhưng rất lâu rất lâu cũng không đủ dũng khí để mở cửa bước vào.
Anh sợ phải đối mặt với tình cảnh hiện tại, sợ đối mặt với sự thật mà anh đang cố tự lừa mình rằng tất cả chỉ là anh đã nghe nhầm.
Mười phút sau, Tống Dương mở cửa phòng bệnh bước vào, trên giường Lâm Hy đang đưa tay xoa xoa chiếc bụng phẳng phiu của mình, nơi mà cô đang giấu một sinh linh bé nhỏ.
“Em quyết định giữ đứa bé lại?” Lâm Hy đang đắm chìm trong niềm vui hạnh phúc, bất chợt nghe được câu nói không nóng không lạnh của Tống Dương, cô có phần giật mình.
“Chứ anh nghĩ, em sẽ nhẫn tâm phá bỏ giọt máu của mình sao?” Lâm Hy cũng không hiểu tại sao Tống Dương lại hỏi cô như vậy nhưng cô vẫn mỉm cười trả lời anh.
Tống Dương nhìn cô hồi lâu sau đó thở dài đi tới ghế ngồi xuống, anh lại tiếp tục thở dài một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-thu-nho-cua-han-lao-dai/3377544/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.