Bữa tiệc lại quay trở về với không khí rộn ràng, cũng không còn ai để tâm đến vừa rồi đã xảy ra chuyện gì nữa.
Người từ nãy đến giờ vẫn luôn im lặng, bấy giờ mới lên tiếng: "Sao dì cứ cảm thấy cô gái đó trông quen mắt nhưng lại không thể nhớ ra được là gặp ở đâu?"
Bà cũng không hiểu tại sao mình lại có cảm giác quặn thắt trong lòng khi thấy cô bị thương. Một cô gái xa lạ mà bà chỉ vừa mới gặp trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.
"Cô gái đó là bạn của con sao Giang Minh?"
"À... không quen."
Nói xong hắn ta đi luôn, không thèm nhìn bà lấy một cái, cũng không còn cái vẻ "kính lão đắc thọ" như vừa rồi.
Phải nói là cái trình lật mặt của hắn còn nhanh hơn tốc độ nhiều chuyện của mấy bà hàng xóm nữa.
Khi còn giá trị thì cung phụng như bà hoàng, khi không còn giá trị nữa liền trở mặt như trở bàn tay.
...
Tại một quán bar.
Lâm Hy rót hết ly rượu này đến ly rượu khác, cô uống rất nhiều nhưng vẫn không có dấu hiệu ngừng lại.
"Lâm Hy... em uống nhiều lắm rồi." Tống Dương giật lấy ly rượu trên tay cô.
Anh biết tâm trạng của cô đang không tốt, nhưng cô cứ uống mãi thế này, hôm sau tỉnh dậy đầu sẽ rất đau.
"Được rồi, về nhà thôi em."
"Em không có nhà." Lâm Hy ngước lên, hốc mắt đỏ ửng nhìn anh.
"Anh bảo em về nhà là về nhà nào hả anh?"
Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-thu-nho-cua-han-lao-dai/3325447/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.