"Giang Minh."
Từ đằng xa vọng lại tiếng của một người phụ nữ.
"Đúng là con rồi, con về nước từ bao giờ vậy?
Có trời mới biết, lúc Lâm Hy nghe được giọng nói đó cô kích động đến mức nào, giọng nói mà trong suốt 7 năm qua cô luôn khát khao muốn được nghe một lần nữa.
Ngay tức khắc trong đầu cô nhớ đến một cái tên: Ngu Kim Cương (là mẹ của cô).
Trong hồi ức, trời còn chưa sáng bà đã gánh gạo ra chợ bán, vất vả kiếm từng đồng chỉ để mua cho cô chiếc áo mới.
Bà dạy cô viết chữ, dạy cô trồng hoa... dù cuộc sống khó khăn thế nào bà vẫn luôn dành những điều tốt đẹp nhất cho cô.
Sau đó, bà lại vứt bỏ cô.
...
Cô cố kiềm chế sự run rẩy của bản thân, cố kiềm chế cảm xúc bất an trong lòng.
Ngay lúc này cô chỉ muốn được chạy lại ôm chầm lấy bà, nói với bà rằng thời gian qua cô thật sự rất nhớ bà.
Nhưng chỉ trong chốc lát, hiện thực khiến cô vỡ tan tành.
...
"Giang Minh đang tiếp chuyện với bạn đấy à? Ta không làm phiền các con đó chứ?"
"Chà! dì Ngu dạo này trẻ đẹp ra thì phải?"
"Dì già cả rồi, còn trẻ đẹp gì nữa chứ. Con đấy... ngày càng dẻo miệng."
"Miệng con phải dẻo như thế thì mới lấy lòng được mẹ vợ tương lai chứ."
Thật ra Giang Minh chẳng hề coi trọng bà ta như vẻ bề ngoài, ngược lại còn khinh thường là đằng khác.
Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-thu-nho-cua-han-lao-dai/3325446/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.