Editor:Lin
Sáng ngày hôm sau, rửa mặt xong, Tô Giản ngoan ngoãn đi tới phòng khách chờ.
Quả nhiên, không được bao lâu, sau khi chạy thể dục buổi sáng xong, An Dĩ Trạch đã mang đồ ăn sáng trở lại.
Ăn xong, Tô Giản buồn chán mở ti vi. Mở mười kênh, cũng không thấy có gìhay, cho đến khi chuyển tới kênh thể dục, đúng lúc kênh này đang phátmột trận bóng đá, cuối cùng Tô giản cũng có chút hứngthú.di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn
Mặc dù không phải truyền hình trựctiếp nhưng Tô Giản đang rất nhàm chán nên vẫn xem say sưa. Mắt thấy cầuthủ mình thích đá vào một quả, Tô Giản không khỏi hưng phấn nhảy khỏighế: “Đẹp! Mario, làm tốt lắm!”
An Dĩ Trạch đang muốn vào thư phòng, nghe được âm thanh của Tô Giản, không khỏi dừng lại nhìn ti vi: “Em thích xem đá bóng?”
“Dĩ nhiên thích…” Lời còn chưa dứt, Tô Giản bỗng nhiên dừng lại, mẹ nó!Thiếu chút nữa quên rồi, hiện tại anh là một cô gái, một cô gái mới haimươi mốt tuổi, trước kia là một cô gái nhẹ nhàng lịch sự! Bạn gái trướckia của anh từng nói qua gì mà? Con gái sao có thể say mê cái loại vậnđộng dã man này! Mặc dù Tô Giản không đồng ý với cách nói của cô nàngđó, nhưng không thể phủ nhận, khả năng cô gái giống như em gái Tô đâythích bóng đá là không lớn! Như thế rất tốt, anh phải làm sao để rút lời nói trở về mà không khiến An Dĩ Trạch sinh nghiđây?di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn
Thời khắc nguy cấp, trí khôn của Tô Giản được phát huy: “Tôi nói, tôi rất thích những cầu thủ bóng đá đẹp trai!”
“Hả?” An Dĩ Trạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-thanh-vo-cua-tinh-dich/95848/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.