"Đừng đi. Ta không thấy lạnh."
"Nhưng mà..."
"Chỉ cần ở cạnh Ancia là được rồi."
Vừa mới lúc nãy, cậu ấy vẫn còn khăng khăng đòi đi tập luyện, vậy mà vừa mới lên giường cái lại hành xử như trẻ con rồi. Biết được cậu ấy phải chịu khó nhiều như vậy, tôi cũng thấy đau lòng.
"Ta xin lỗi."
"Sao vậy?"
"Ta chẳng có chút sức mạnh nào cả."
Nếu như tôi có sức mạnh ánh sáng, nếu như tôi có khả năng hóa giải được lời nguyền của Nữ thần, Blake sẽ không phải chịu đau đớn như vậy...
"Sao nàng lại nói vậy chứ. Có phu nhân của ta ở đây cũng là điều hạnh phúc nhất đối với ta rồi."
Blake mỉm cười rồi ôm lấy tôi. Khoảnh khắc khi được cậu ấy ôm, tôi cảm giác như có một luồng sáng ấm áp đang bao bọc lấy mình.
***
Tôi từ từ mở mắt, trong trạng thái mơ màng, đột nhiên có một cảm giác kinh hoàng len lỏi.
Dù không thể nhớ được gì nhưng cảm giác như tôi vừa mơ phải một cơn ác mộng.
'Mình đã thiếp đi sao?'
Tôi dần lấy lại tỉnh táo. Tôi nhớ rằng mình định để Blake nghỉ ngơi một chút, nhưng cuối cùng tôi cũng thiếp ngủ theo sau đó. Tôi nhìn lên đồng hồ và phát hiện ra rằng 3 tiếng đã trôi qua.
Blake vẫn đang nắm chặt tay trái của tôi, ngủ say với từng hơi thở đều đều. Tay cậu rất ấm. Hai má ửng đỏ.
May quá.
Cùng lúc đó, tôi cảm thấy mình thật khờ khạo. Tôi tự lấy tay phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-thanh-vo-cua-thai-tu-quai-di/2575351/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.