Chương trước
Chương sau
Chương 66: Kiếm tiền

Chuyển ngữ: Cá mụpChỉnh sửa: Diên

An Cẩn nhìn vào đôi mắt nâu của Norman, tim đập loạn xạ.

Mục đích Norman đưa ra yêu cầu mua hạt giống cực kì rõ ràng, chính là muốn cậu mau chóng gom đủ tiền kết hôn càng sớm càng tốt, sau đó sẽ kết hôn.

Dù sao thì lần trước cậu có đồng ý kết hôn nhưng vẫn muốn hắn chờ thêm vì cậu chưa chuẩn bị đủ tiền cưới.

Trong lòng vừa hồi hộp vừa ngọt ngào, An Cẩn có thể cảm nhận được Norman thực sự thích mình.

Hai má cậu nóng bừng, hơi nhón chân lên, thì thầm: "Em, em không biết định giá như thế nào."

Đôi mắt Norman hơi lóe lên: "Em đồng ý?"

An Cẩn hít sâu một hơi, nhìn Norman, nghiêm túc nói: "Ừm, em đồng ý."

Norman hạnh phúc hôn lên trán thiếu niên: "Để anh cho người dự tính giá trị của hạt giống thuần khiết."

An Cẩn theo bản năng nín thở, chờ Norman lui ra mới thở cái phào: "Được."

Chợt có tiếng vang nhỏ vang lên, An Cẩn nhận được thông báo của đầu bếp là nguyên liệu cho bữa tối đã đến.

An Cẩn giơ tay cho Norman xem thông tin, sau đó nhanh chóng nói: "Em đi phòng bếp trước."

Không đợi Norman nói gì, cậu đã bỏ chạy trối chết.

Norman nhìn thiếu niên đi vào phòng bếp, dõi theo mãi tới lúc hình bóng cậu biến mất ở góc khuất mới dời đi.

Hắn nghĩ, An An thật sự rất dễ mắc cỡ, dù là ở hình dạng người cá hay con người gì cũng thế.

Mặc dù cậu hay ngượng ngùng, nhưng đối với chuyện tình cảm cũng rất thẳng thắn, đáng yêu vô cùng.

Vẻ mặt Norman vô thức trở nên nhu hòa, hắn vừa đi theo vào bếp vừa bật trí não lên, liên lạc với Bộ Tài chính về việc tính giá hạt giống thuần khiết theo giá thuốc A.

Hắn định giá hạt giống không chỉ vì để thiếu niên gom đủ tiền kết hôn mà còn cả về lâu dài nữa.

Hiệp ước ký kết giữa thiếu niên và các tinh cầu còn lại có quy định rõ về số lượng hạt giống.

Sau khi hạt giống được gieo trồng, việc sản xuất ra các ống dịch dinh dưỡng tinh khiết trước mắt sẽ có lợi cho con người hơn so với người cá, cũng ổn định hơn.

Dù sao người cá rất khó cung cấp tinh thần lực cho người bị bạo động tinh thần.

Tuy nhiên, số lượng hạt giống trong hiệp ước còn lâu mới đủ để cung cấp cho tất cả mọi người, mặc dù sẽ có nhiều hạt giống hơn sau khi cây lớn và thu hoạch nhưng đó cũng là một quá trình sinh trưởng dài.

Mọi người đều muốn nhanh chóng trồng được thực vật thuần khiết trên diện tích lớn càng sớm càng tốt nên chắc chắn các hành tinh trong Liên minh sẽ không hài lòng với số lượng hạt giống đã kí, kiểu gì họ cũng muốn mua thêm.

Việc hắn định giá ngay bây giờ có thể giúp cậu nhanh chóng chốt giá về sau. Còn về việc giảm giá khi số lượng hạt giống tự sản xuất được tăng lên thì ít nhất cũng phải chờ tới lúc nhóm cây trồng đầu tiên trưởng thành đã.

An Cẩn vừa loại bỏ tạp chất vừa miên man suy nghĩ chuyện kết hôn.

Đầu óc của cậu giờ lộn tung cả lên, cậu không có kinh nghiệm gì cả, chỉ biết mấy chuyện cơ bản mà ai cũng biết thôi, còn không chắc mấy cái đó có phù hợp với Obis không nữa.

Cần nạp sính lễ không nhỉ? Hay phải chuẩn bị cả tam kim?

(*) Theo truyền thống TQ thì sính lễ cần có tam kim (3 vàng): nhẫn vàng, hoa tai vàng và vòng cổ vàng

Norman là hoàng đế, đám cưới chắc chắn rất long trọng, còn cậu... là Vương của người cá, còn phải hỏi Joellen những nghi thức cần chú ý trong hôn lễ mới được.

Nghĩ tới hôn lễ, cậu không khỏi nghĩ đến đêm tân hôn, càng nghĩ càng thấy nóng mặt, trong lòng không khỏi lo lắng.

Sau khi lập khế ước thì có thể chuyển đổi theo ý muốn, nhưng lần đầu tiên thì sao?

Lúc cậu còn ý thức thì có thể dùng tinh thần lực khống chế hình người, nhưng lúc đó sao mà cậu giữ vững lí trí được chứ! Lỡ mà, lỡ mà không khống chế được, tới cái lúc quan trọng chân biến thành đuôi thì tính sao???

Cậu chống tay lên bàn, vô thức quay đầu nhìn lại – hiện tại cậu đang là hình người, nhìn không thấy đuôi nữa.

Cơ mà, tư thế này khiến cậu nhớ đến cảnh lần đầu tiên cậu tìm tòi khám phá cấu tạo cơ thể của người cá.

Vảy ở phần then chốt của phía sau có thể điều khiển được, nhưng trong lúc biến đổi đột ngột thì sao? Vảy sẽ như thế nào?

Bỗng dưng biến thành cái đuôi, liệu có chuyện gì đáng sợ xảy ra không?

Nhận ra mình đang nghĩ gì, cậu chợt ngừng thở, sau đó đột ngột quay người đưa tay xuống dưới vòi nước rửa sạch rồi áp mu bàn tay mát lạnh vào má mình.

Norman đứng ở cửa phòng bếp, nhìn thấy rõ ràng vẻ mặt và hành động của cậu, tầm mắt dừng ở bờ mông lắc lư của cậu một lát rồi nhanh chóng dời đi.

Nhìn thấy mặt cậu đỏ bừng như sắp bốc hơi tới nơi, hắn không nhịn được bước tới hỏi: "E, đang nghĩ gì vậy?"

An Cẩn vội vàng quay đầu nhìn hắn, vụng về buông tay, lắp bắp nói: "Em, em đang nghĩ..."

Cậu nhìn lướt qua đồ ăn đã xử lí xong, nói, "Trước đây chỉ có Tiểu Ngân và Mục Thần là khách. Đêm nay ở đây có rất nhiều người và người cá, tuy phòng người cá rộng nhưng diện tích mặt nước quá lớn, không tiện lắm."

Cậu đã bình tĩnh hơn nhưng cũng không dám nhìn thẳng Norman, "Tối nay ăn cơm ở hậu hoa viên thì sao? Sắp xếp bàn ghế, người cá ở trong hồ bơi còn mọi người thì ngồi quanh bàn, vị trí tương đối trống trải, quang cảnh cũng rất tốt. "

Norman cũng không có kinh nghiệm gì, suy cho cùng thì người Obis chỉ uống dịch dinh dưỡng trong mỗi bữa ăn, ít khi có mấy hoạt động liên hoan kiểu này.

Hắn có chút ngoài ý muốn khi thấy người cá nhỏ chu đáo như vậy, gật đầu: "Được."

Thấy Norman chuẩn bị nói gì đó, An Cẩn không muốn hắn tiếp tục vấn đề vừa rồi, nhanh nhảu nói, "Em còn muốn mời người cá bên hành tinh Raabe," cậu dừng lại, "Nhưng họ mới đi đường dài đến, không biết đã nghỉ ngơi tốt chưa."

Norman hơi nhướn mày, biết cậu đang muốn đổi chủ đề nhưng thấy vẻ bối rối của cậu thì cũng không muốn làm cậu khó xử.

Hắn nghe thiếu niên nói, vẻ mặt nghiêm túc: "Đây là nhà của em. Em có thể mời bất cứ ai tuỳ thích, không cần hỏi ý kiến ​​của anh."

An Cẩn mím môi, cậu tin tưởng Norman, lúc ở trong cung điện cũng tự nhiên như ở nhà mình.

Chỉ là cậu bị ảnh hưởng bởi sự giáo dục từ nhỏ, khi ở trong nhà của một người nào đó, cho dù là đối phương là bạn trai hay chồng tương lai thì cậu cũng không có thói quen tùy ý mời người khác tới làm khách khi không được chủ nhà cho phép, ở chỗ cậu như thế là bất lịch sự.

An Cẩn cười với Norman, không trực tiếp đồng ý. Theo suy nghĩ của cậu thì cậu chỉ có thể mời khách với tư cách là chủ nhà sau khi hai người kết hôn.

Thấy Norman đã đáp ứng, cậu cũng không khách sáo nữa, liên lạc với Joellen.

Joellen nhanh chóng kết nối: "Vương, xin hỏi ngài có dặn dò gì ạ?"

An Cẩn: "... Anh có thể nói chuyện như bình thường được không?" cậu nói thêm, "Như thế này tôi không quen."

Joellen: "Đương nhiên là được, Vương, ngài tìm tôi có việc gì sao?"

An Cẩn mấp máy môi, nhưng cuối cùng vẫn không buộc Joellen phải bỏ từ 'ngài'.

Cậu có thể cảm nhận được sự tôn trọng mà Joellen dành cho mình, mặc dù cậu không thể hiểu được cảm xúc của Joellen khi nhìn thấy mình nhưng cậu tôn trọng các lễ tiết theo thói quen của Joellen.

"Không có chuyện gì, mọi người đã quen với nơi này chưa? Buổi tối anh có kế hoạch gì không?"

Cậu không trực tiếp nói ra mục đích của mình, bởi vì Joellen rất để ý cậu, An cẩn lo lắng Joellen sẽ thay đổi kế hoạch của bản thân sau khi nghe lời mời của mình.

Joan đứng bên cạnh Joellen đưa ngón tay lên, im lặng nói hai chữ: "Bảo mật."

Joellen: "Lát nữa bọn tôi tính ra ngoài một chuyến, lần đầu tiên tới Obis, cảm thấy chợ đêm ở đây khá hay ho."

An Cẩn nghĩ thầm thật may mà cậu hỏi, nếu không Joellen có thể vì cậu mà thay đổi kế hoạch: "Chúc mọi người đi chơi vui vẻ nhé." Cậu đang định nói tạm biệt thì lại nghĩ đến một chuyện, "À đúng rồi, chắc là mọi người chưa có tinh tệ đúng không? Để tôi giử một ít cho mọi người."

"Không!" Joellen vô cùng cảm động, rất kiên quyết từ chối lòng tốt của An Cẩn, "Đừng lo lắng, bọn tôi có tinh tệ mà."

An Cẩn nghe giọng điệu kiên định của Joellen, cũng không nghĩ nhiều: "Vậy là tốt rồi, có chuyện gì nhớ liên lạc với tôi."

Sau khi tắt máy, những người cá còn lại vẫn im lặng bên cạnh Joellen bắt đầu nhốn nháo mồm năm miệng mười.

"Vương dịu dàng quá, còn đặc biệt gọi tới hỏi thăm chúng ta!"

"Vương còn muốn đưa tiền cho chúng ta, thật cảm động quá đi!"

Joan nắm chặt bàn tay phải, bàn tay trái đập xuống bàn: "Hôm nay con nhất định phải kiếm được tiền, dâng quà cho Vương."

Hắn nhìn về phía Joellen: "Cha, thật may là người không nói cho Vương kế hoạch của chúng ta, không thì đã không có niềm vui này rồi."

Lúc này chợt có tiếng gõ cửa, sau khi Joellen nói 'mời vào' thì nhân viên sự vụ lập tức dẫn người phục vụ các loại cá vừa bắt được và làm sạch.

Joellen bày tỏ lòng biết ơn đối với nhân viên sự vụ đã đưa bữa tối cho họ. Sau khi người nọ rời đi, Joellen và nhóm người cá nhìn chằm chằm vào bữa tối thịnh soạn.

"Cha, lúc trước khi ngài đang ẩn nấp hôm nào cũng có bữa ăn phong phú như vậy sao?" Joan hỏi.

Joellen gật đầu.

Một người cá ăn thử một lát cá sống, tuy có lẫn tạp chất và vị hơi đắng nhưng bản thân miếng cá lại đậm đà thơm ngon, hắn nheo mắt thích thú: "Tôi chợt hiểu tại sao đám người cùng tộc lại sống sung sướng như vậy rồi. "

Joellen hỏi người cá đó: "Nếu cậu bị tùy ý giao dịch thì còn thấy sung sướng nữa không?"

Người cá nọ vội lắc đầu.

Bọn họ vừa ăn vừa nói chuyện, có rất nhiều loại cá không có ở Raabe nên không tránh khỏi việc so sánh chúng với các giống cá của Raabe.

Một bữa ăn ngon miệng và náo nhiệt.

Sau khi ăn xong, nhóm người di chuyển đến sô pha ngồi, Joan bật trí não: "Tôi đã sàng lọc rất nhiều cách kiếm tiền và chọn ra hai phương pháp có lợi và phù hợp với chúng ta nhất."

"Loại thứ nhất là tham gia thi đấu cơ giáp, thắng nhiều kiếm nhiều. Nếu trở thành quán quân của đêm đó thì số tiền thưởng sẽ rất hậu hĩnh, ít nhất là một trăm triệu."

"Loại thứ hai là truyền tinh thần lực cho người Obis. Biển tinh thần của bọn họ thật giống bánh bông lan, cần phải truyền tinh thần lực, giá cả cũng rất cao nhưng hình như chưa được định giá cụ thể. Vương chế thuốc A một ống một triệu, không biết có thể khôi phục được bao nhiêu tinh thần lực, cũng không biết một bài hát của chúng ta hỗ trợ khôi phục được như nó không."

Joan: "Tôi đề nghị những người có sức chiến đấu mạnh thì lên võ đài, số còn lại sẽ đi 'bán' tinh thần lực."

"Rất hợp lý, chỉ cần một quán quân thi đấu là được, chúng ta đi nhiều làm gì, đánh người nhà cũng mệt."

Thế là cả nhóm chia làm hai đội, Joellen một mình đi tới sân đấu cơ giáp, đội còn lại do Joan dẫn đường đi tới bệnh viện số 2 của đế quốc.

Trên đường đi, Joan giải thích với mọi người: "Bệnh viện số 2 là là bệnh viện thư giãn tinh thần bạo động quyền uy nhất. Chúng ta cứ tới đó xem bệnh viện tính phí như thế nào, rồi đặt mức giá của chúng ta rẻ hơn họ một chút, thế mới có ưu thế."

"Thiếu tướng, Obis có mượn cớ nhiễu loạn thị trường mà bắt chúng ta lại không?"

Joan trừng mắt nhìn người nọ: "Ai nói chúng ta làm nhiễu loạn thị trường? Chúng ta chỉ là làm kinh doanh nhỏ thôi, giá cả tất nhiên phải rẻ hơn chút chứ."

Hắn suy tư một chút, lại nói: "Nếu tiếng ca của chúng ta giống như Vương, có thể làm tinh thần lực của con người thăng cấp thì có thể tùy tiện định giá."

Hắn chỉ vào một bình luận: "Nhìn xem, người này chịu chi tới tận ba trăm triệu để thăng cấp tinh thần lực, đủ để mua một căn biệt thự".

Nói đoạn, hắn không quên nhắc nhở đồng bạn: "Khi hát cẩn thận chú ý một chút, nếu tinh thần lực người Obis thăng cấp thì nhất định phải tăng giá!"

Ánh mắt hắn kiên định: "Vì Vương của chúng ta!"

"Vì Vương của chúng ta!" Các thành viên tiên phong của Raabe cảm xúc dâng trào, hai mắt sáng ngời.

Một lúc sau, mười chín người cá bước chân vào bệnh viện số 2, xung quanh có rất nhiều người Obis, các người cá vô thức nhíu mày.

"Kiếm tiền không dễ chút nào, trạng thái tinh thần của những người này khiến người cá chúng ta khó chịu quá."

"Nhịn chút đi." Joan nói, mắt bạc sáng lên, "Tinh thần lực bọn họ không tốt chính là cơ hội kiếm tiền cho chúng ta."

"Thiếu tướng, chúng ta ở chỗ này kinh doanh à?"

Joan liếc qua những "bệnh nhân" bước ra từ bệnh viện: "Chia nhóm đi dò la chi phí điều trị của các mức độ tinh thần bạo động khác nhau. Nhóm thứ năm phân ra canh gác ở ngã tư, tìm kiếm những bệnh nhân chưa điều trị và giữ liên lạc."

Mọi người thực hiện nhiệm vụ của mình, Joan canh ở cổng lớn tìm kiếm mục tiêu.

Sau đó, hắn thấy mục tiêu thực sự rất dễ tìm, bởi vì nhiều người vẫn còn trong trạng thái tinh thần không tốt khi ra ngoài.

Vì thế hắn âm thầm đánh giá, quyết định tìm người có tài sản phong phú một chút.

Rất mau, hắn đã tìm được mục tiêu: một người đàn ông trung niên mặc vest và giày da, phía sau còn có hai trợ lý đi cùng.

Hắn bước nhanh tới: "Vị tiên sinh này, trạng thái tinh thần lực của anh không tốt lắm!"

Người đàn ông trung niên cau mày, thấy hắn trông cũng đẹp trai, tuy ăn mặc kỳ quái nhưng nhìn là biết không rẻ: "Người có tinh thần lực tốt sẽ không tới đây."

Mặc dù ông đã cố nén cáu kỉnh do trạng thái tinh thần kém nhưng giọng điệu vẫn mang sự thiếu kiên nhẫn và mỉa mai.

Joan không bận tâm, mắt hắn sáng lên: "Tôi có thể cải thiện tình hình của anh." Hắn cười cười, "Chỉ cần anh chịu chi."

Người đàn ông trung niên và cả trợ lý phía sau đều trưng ra biểu cảm kì lạ.

Thấy hắn còn trẻ, người đàn ông trung niên xoa bóp thái dương, lười quan tâm: "Nhóc con, mau về nhà đi. Cậu như thế này thì không lừa được ai đâu."

Mặc dù mọi người trong Liên minh các hành tinh đều biết có người cá từ tinh cầu khác đến, nhưng ngoại trừ các quan chức cấp cao của Liên minh và Obis ra thì không ai biết những người cá ấy tướng tá thế nào.

Vì vậy, họ không thể ngờ được người bị cho là 'tên lừa đảo' trước mặt là một người cá.

Joan trừng mắt nhìn ông ta: "Tôi không nói dối! Nếu anh không tin..." Hắn muốn nói 'thì thôi' nhưng nghĩ đến Vương, hắn lại đổi giọng, "Anh cứ để tôi thử đi, không tác dụng không lấy tiền. "

Trí não của hắn vang lên, tổ dò hỏi mức giá đã có tin tức.

Joan xem xong, nhìn về phía người đàn ông trung niên: "Nếu có tác dụng thì anh phải trả cho tôi ít nhất một triệu."

Đây là mức giá thấp nhất để chữa tinh thần lực cho người trung niên.

Có điều, hắn không biết rằng mức giá đó chỉ có thể hỗ trợ thuyên giảm các triệu chứng trong thời gian dài, kéo dài thời gian dẫn đến bạo loạn tinh thần, khác hẳn với phương pháp điều trị mà hắn nghĩ.

Joan lại bổ sung: "Nếu tinh thần lực của anh thăng cấp thì anh phải trả thêm một trăm triệu."

Tinh thần lực của người đàn ông trung niên này ở cấp C, nếu thăng cấp chỉ có thể thăng lên cấp B, suy ra giá cả chắc chắn thấp hơn hạng A. Hắn cho rằng một trăm triệu là hợp lý rồi.

Người đàn ông trung niên nhìn Joan như tên ngốc, ngán ngẩm lắc đầu: "Đi thôi."

Ông đi vòng qua Joan, hai trợ lý vội vàng theo sau, một người thì thào nói: "Dạo này bệnh ảo tưởng ở giới trẻ càng ngày càng nặng thì phải."

Người kia đồng ý, đi tới bãi đậu xe thì không khỏi mỉa mai: "Còn muốn thăng cấp tinh thần lực cơ, chắc đang ảo tưởng mình là Vương của người cá."

"Các người đang nói gì?" Họ chuẩn bị lên xe bay thì một quân nhân tới hỏi chuyện.

Trợ lý lập tức kể lại mọi chuyện: "Các anh nhanh chóng tới bắt người đi, không chừng có người cùng đường tin là thật thì tiền mất tật mang đấy, thật là..."

Ba chữ 'quá đau đớn' còn chưa kịp nói xong thì quân nhân nọ đã ngắt lời: "Cảm ơn."

Nói xong, quân nhân nọ vội vàng đi đến chiếc xe bay bên cạnh: "Ông chủ, những người cá đó đến bệnh viện số 2 không phải để hỗ trợ điều trị tinh thần lực mà là muốn kiếm tiền bằng cách bán tinh thần lực!"

"Cái gì?" Thiếu tướng quân đội phụ trách theo dõi hoạt động của người cá Raabe ngạc nhiên, sau đó, mắt hắn sáng rực

"Tôi mua!" Hắn dừng lại, gửi một tin nhắn cho cấp trên giải thích tình hình, sau đó nhảy ra khỏi xe bay chạy đến bệnh viện.

Chỉ chốc lát sau, tin tức về việc người cá 'bán' tinh thần lực trong bệnh viện số 2 đã lan truyền khắp thượng tầng quân bộ.

Nhiều tướng lĩnh không có người cá hỏi thăm giá cả xong thì lập tức chạy đến bệnh viện số 2.

Người đàn ông trung niên lên xe bay nhìn thiếu tướng đã biến mất, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc: "Người vừa chạy đi kia là thiếu tướng?"

"Đúng vậy." Hai trợ lý ngốc luôn.

Người đàn ông trung niên: "Đợi một lát rồi đi."

Ngay sau đó, thiếu tướng nọ dẫn Joan quay lại xe bay: "Thiếu tướng Joan, bảo người của anh trở về đi. Người trong quân bộ chúng tôi cần chữa bệnh, nhất định sẽ trả tiền theo đúng quy định."

Joan chớp chớp mắt suy tư, cảm thấy giao dịch này cũng được, còn tiết kiệm thời gian hơn.

Hắn gửi tin nhắn, sau khi nhận được tin nhắn trả lời thì nói: "Có mấy người cá đã nhận việc rồi, những người chưa nhận việc sẽ đến đây ngay."

Một bên khác, bầu không khí của đấu trường cơ giáp cực kỳ căng thẳng, cao thủ cơ giáp từng giành ngôi vương hai tuần liên tiếp lại bị đánh bại bởi một kẻ vô danh.

Kết quả quá bất ngờ, mấy người đánh cược thua nóng máu làm ầm lên nghi ngờ gian lận, dàn xếp kết quả.

Điều khiến họ kinh ngạc tiếp theo là người đàn ông tóc trắng này thực sự rất mạnh, thậm chí y còn chẳng thèm xin nghỉ giữa hiệp mà tiếp tục chiến đấu, không khác gì lấy một địch trăm.

Phải biết rằng mấy người thắng được ngôi vương trước đó đều phải nghỉ ngơi ít nhất một tiếng sau mỗi trận, chờ những người khác chiến đấu với nhau trước, sau đó hắn mới đấu với người chiến thắng.

Joellen một lần nữa từ chối đề nghị mời nghỉ ngơi của ban tổ chức, y còn chau mày nghi ngờ đám người này không muốn mình kiếm tiền.

Bởi vì ngoài phần thưởng của người chiến thắng sau cùng thì người thắng mỗi trận cũng được nhận tiền thưởng, tùy theo tình hình cá cược, phần thưởng rất nhiều.

Đôi mắt màu bạc của y vô cùng kiên định, nghỉ ngơi ư, không thể!

Y muốn kiếm tiền!

Tinh thần lực của y đang ở mức SSS, sự phấn khích của việc kiếm tiền và chiến đấu khiến tinh thần lực phục hồi nhanh chóng, y không hề sợ hãi chút nào.

Phó quan Bộ chiêu sinh của quân bộ bước vào văn phòng bộ trưởng với giọng điệu phấn khích: "Thưa bộ trưởng, tôi đã tìm được một hạt giống tốt! Cực kì mạnh mẽ!"

Bộ trưởng nhìn khuôn mặt trên màn hình ảo thì cứ thấy quen quen thế nào.

Sao mà trông cứ hao hao Joan thiếu tướng vậy nhỉ?

.

Hậu hoa viên.

Cách bể bơi không xa có một cái bàn gỗ đặc hình chữ nhật, trên bàn sắp xếp những đĩa trống. Cách bàn không xa có một lò nướng thịt lớn, bên cạnh có một thùng đựng đồ nướng với các loại thực phẩm chế biến sẵn.

Người máy màu xanh lam có kích thước nhỏ hơn người quản gia đi ra hậu hoa viên với một khay đầy đồ ăn nhẹ.

Đây là một người máy giúp việc mà Norman đã mua cách đây không lâu.

An Cẩn đánh giá cách sắp xếp bữa tối, trí não Norman khẽ vang một tiếng: "Họ đến rồi."

An Cẩn bảo đầu bếp bắt đầu nướng đồ ăn rồi cùng Norman đi đón các vị khách.

Đứng ở cửa một lúc thì An Cẩn nghe thấy giọng nói của các người cá.

Sau khi tan tầm, Mục Thần đã hẹn mọi người nên tất cả các vị khách đều đến cùng một lúc.

Mọi người đều mang quà đến nhưng An Cẩn nhận không xuể nên Norman sai người máy nhận giúp, còn cậu thì liên tục nói cảm ơn.

Các người cá đều đang điều khiển xe thông minh, họ đều rất tò mò khi nhìn thấy An Cẩn, nhìn chằm chằm vào chân cậu.

An Cẩn nghĩ thầm may là đã nói trước về thay đổi của mình trong nhóm, nếu không thì phản ứng của mấy người cá có thể sẽ dữ dội hơn.

Cậu vô thức lùi lại, cố gắng chuyển hướng sự chú ý của họ: "Đầu bếp đã chuẩn bị xong món tráng miệng, tôi mong là mọi người sẽ thích."

Hiệu quả xem ra rất tốt, Tiểu Ngân nhanh nhảu nói: "Món tráng miệng của An An là ngon nhất!"

Mấy người cá còn lại nhìn: "Thật hả?"

An Cẩn nhìn về phía những người khách khác, Mục Thần cười nói: "An An cậu đi tiếp đãi bọn họ đi, không cần để ý đến chúng tôi đâu."

An Cẩn cười với họ, nhìn Norman một cái rồi dẫn các người cá ra hậu hoa viên.

Các người cá ngay lập tức bị hương thơm hấp dẫn, đồng loạt vây trước bếp nướng thịt.

An Cẩn chỉ về phía hồ nước: "Mọi người cứ vào hồ trước đi, Tiểu Lam sẽ đưa đồ qua cho."

Tiểu Ngân nói: "Ai đến trước thì ăn trước!"

Duệ Duệ thấy y đã lái xe về phía hồ bơi, nhếch mép: "Xảo quyệt!"

Các người cá điều khiển chiếc xe thông minh đến mép hồ, lưu loát nhảy xuống, tiếng nước vang lên không ngừng, bọt nước tung tóe khắp nơi.

"An An, cậu còn có đuôi không?" Cốc Cốc hai tay chống lên thành bể, đôi mắt xanh lục chớp chớp, rất là tò mò.

An Cẩn gật đầu, Tiểu Ngân thấy thế thì vội nói: "An An xuống nước đi, dưới nước thoải mái hơn."

An Cẩn chỉ do dự một giây rồi nhảy ào xuống hồ, chân lập tức biến thành đuôi.

Cậu đã chuẩn bị sẵn sàng từ sớm, mặc sẵn một chiếc áo dài vạt chéo, rất thuận tiện cho việc biến hóa giữa chân và đuổi, chỉ là... đũng quần không quen lắm.

Tiểu Ngân vòng qua An Cẩn, sau đó nhìn theo cái đuôi của cậu: "An An thật lợi hại!"

An Cẩn nhân cơ hội nói với họ luôn, người cá nào cũng có thể thay đổi như thế này.

Linh Linh tò mò hỏi: "An An là Vương của người cá à?"

An Cẩn kể chuyện truyền thừa và hành tinh Raabe cho họ nghe, thấy họ vừa ngơ ngác vừa ngóng trông thì an ủi: "Chờ các cậu khôi phục trí nhớ thì sẽ hiểu rõ nhiều việc hơn."

Duệ Duệ rất mong đợi: "Sau đó, tôi có thể nhớ tất cả mọi chuyện đã xảy ra với Linh Linh."

"Thật tốt quá!" Cốc Cốc nói: "Thế tôi có thể học thêm nhiều bài hát mới."

Tiểu Ngân mắt sáng lên, "Hừ, thú hai chân rốt cuộc cũng không lừa được tôi!"

Một lúc sau, người máy nhỏ màu xanh lam mang thức ăn cho họ, các người cá xếp hàng ngay ngắn cạnh bờ, vừa ăn vừa trò chuyện.

"A ~ Tôi rất muốn sống trong nhà của An An."

"Quá ngon!"

Norman dẫn các vị khách còn lại đến hậu hoa viên. Bọn họ ngửi thấy mùi thơm của thức ăn thì vô thức hít sâu, hầu kết cứ trượt lên xuống.

Mẹ ơi, thơm nức mũi!

Mọi người không khỏi nhìn Norman với vẻ ghen tị.

Bệ hạ thật quá may mắn!

Norman đưa họ đến bàn, nói ra sắp xếp của thiếu niên: "Mọi người có thể ngồi chờ đầu bếp nướng hoặc tự nướng. Lò nướng để trống bên kia là dành cho mọi người".

Khách: "không cần đâu, để tôi tự lấy."

"Tôi sẽ ăn một ít trước, tí nữa thử tay nghề sau!"

Sau khi các người cá ăn uống no nê, An Cẩn nói với các người cá, "Ngoại trừ Tiểu Ngân thì mọi người còn chưa tới phòng của tôi, mọi người có muốn xem không?"

Mấy người cá đồng thời gật đầu.

An Cẩn đong đưa đuôi, bơi về phía đường hầm.

Tiểu Ngân lập tức theo sau, các người cá lần lượt từng người một, nhanh chóng bơi qua đường hầm.

Linh Linh nhìn giường vỏ sò, ánh mắt rơi vào trân châu trên đầu giường: "Đẹp ghê!"

Duệ Duệ nhìn xong liền tựa cằm lên vai Linh Linh: "Anh mua cho em! Anh sẽ đổi cá ngon với Garrot lấy tinh tệ."

Các người cá tham quan xong, An Cẩn nhỏ giọng nói: "Có chuyện này cần mọi người giúp xác nhận, nhất định phải nhớ giữ bí mật nha."

Tiểu Ngân bơi đến chỗ cậu, tò mò hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

An Cẩn lấy ra một viên thú hạch nói cho Tiểu Ngân: "Cậu cầm thử xem, có cảm giác gì không?"

Tiểu Ngân nhận lấy, cầm lên xem kỹ, nói: "Không đẹp, không trong suốt."

"Đúng vậy, không đẹp bằng đá quý. An An bị lừa hả?"

An Cẩn buồn cười giải thích: "Không phải, đây là thú hạch." Cậu nói với Tiểu Ngân, "Cậu dùng tinh thần lực thử lại lần nữa đi."

Đôi mắt màu bạc của Tiểu Ngân lộ ra vẻ khó hiểu: "Làm thư thế nào?"

An Cẩn tự hỏi, miêu tả cảm giác khi vận chuyển tinh thần lực: "Tinh thần lực lưu động, thử tiếp xúc với thú hạch."

Tiểu Ngân thử một hồi lắc đầu: "Không có cảm giác gì cả."

An Cẩn để những người cá khác thử lại lần nữa, kết quả cũng không khác gì mấy.

Sau đó An Cẩn nghĩ lại, chỉ vận chuyển tinh thần lực cũng không thể hấp thu năng lượng từ thú hạch được.

Cho nên năng lượng từ thú hạch chỉ có dị năng nước hấp thu được ư?

Đang suy nghĩ thì trí não nhận được tin nhắn từ Norman, tin tức mới nhất là người cá Raabe đang bán tinh thần lực ở Obis!

An Cẩn dò hỏi Norman, biết được chuyện này không vi phạm luật Obis thì không liên lạc với Joellen, đây là quyền tự do của họ.

Cậu cảm thấy cách kiếm tiền này của người cá rất tốt, tận dụng được thế mạnh của người cá mà lại rất phù hợp với Obis, chắc chắn sẽ được Obis hoan nghênh.

Giống như cậu đoán, việc làm này của người cá Raabe rất được hoan nghênh.

Mấy đề tài liên quan đã bùng nổ trên Tinh võng, không ngừng có người hỏi: "Ở đâu? Còn bán không?"

"Kêu gọi bệ hạ, mời gọi người cá bên Raabe tới Obis, cung cấp chức vị công tác miễn phí cho bọn họ đi!"

"Đúng vậy, hoan nghênh người cá tinh cầu Raabe tới Obis kiếm tiền, tôi cầm tiền chờ các bạn!"

"Bỗng nhiên cảm thấy người cá trở thành sinh vật có trí tuệ thật tốt! Có lợi ích, người cá càng tích cực!"

"Mời chào hành tinh Raabe mở một bệnh viện trị liệu tinh thần lực ở Obis!"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.