Cơn gió nhẹ buổi chiều mơn man trên những chiếc lá, tạo ra âm thanh xào xạc như sóng biển.
Chú mèo con màu trắng đang ngủ say sưa trên cành cây, bộ lông trắng muốt trên bụng phập phồng theo nhịp thở.
Đúng lúc này, từ bãi đất trống cách đó không xa truyền đến tiếng gió vun vút xé toang không khí, mèo con lật mình, móng vuốt vô thức cọ cọ vào má rồi từ từ mở ra đôi mắt mèo màu xanh biếc.
Nó lười biếng vươn vai, ngáp một cái rồi mới từ từ vươn cổ nhìn xuống.
Chàng thanh niên vận một bộ huyền y, tóc đen buộc cao, đang múa kiếm trên bãi đất trống ven rừng.
Hắn không dùng chân khí, chỉ dùng những chiêu kiếm cơ bản nhất nhưng vẫn khiến thanh mộc kiếm thô kệch thường thấy của ngoại môn phát huy hiệu quả có một không hai trên đời.
Đối với một kiếm tu có sự thấu hiểu về kiếm đạo sâu sắc đến mức như Ngu Thừa Diễn thì việc xem hắn múa kiếm đã là một sự hưởng thụ về thị giác.
Mèo con cũng rất thích xem Ngu Thừa Diễn luyện kiếm, thói quen của hắn về phương diện này có chút cổ điển, không giống tu tiên giả, ngược lại hắn giống như những kiếm khách giang hồ ở thế gian trong thoại bản mà mèo con hay đọc.
Thực ra Ngu Thừa Diễn cũng đã lâu không được trải qua những ngày tháng đơn thuần tận hưởng kiếm thuật như vậy.
Hắn bắt đầu tu luyện theo Tạ Kiếm Bạch từ năm sáu tuổi, từ đó đã hình thành thói quen dậy trước rạng đông để luyện kiếm. Dù Tạ Kiếm Bạch không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-thanh-mau-than-doan-menh-cua-nam-chinh-my-cuong-tham/5066886/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.