Choi Han không còn cảm xúc gì khi quay lại cái ngày mà cậu rơi vào thế giới này và Dạ Lâm.
Đó chỉ là một ảo ảnh, nhưng cảm giác giống như thật vậy.
Cảm giác những chiếc lá xào xạc và lạo xạo dưới chân, làn gió lướt qua má, và hương rừng hòa quyện trong làn gió. Mọi thứ đều như thật.
Mùi rừng.
Mặc dù nghe có vẻ đẹp nhưng đấy là một mùi tanh và thối đã trộn lẫn bên trong mùi rừng.
Đó là mùi hương của Dạ Lâm, là sự pha trộn giữa mùi hương tươi mát của một khu rừng và những sinh vật độc ác và hung tợn bên trong.
Làn gió thổi qua nơi này, nơi những sinh vật yếu ớt và quái vật có thể chết bất cứ lúc nào có mùi tanh của máu dính lên nó.
Lúc mới đến Choi Han không biết những mùi hương này là gì, nhưng Choi Han càng lớn càng biết rõ những gì đã tạo nên mùi hương này.
Cậu đã chứng kiến vô số cái chết.
Đó là lý do tại sao cậu không cảm thấy gì vào lúc này.
Choi Han cúi đầu, tiếp tục nhìn ảnh gia đình bên trong ví.
"...Cái này."
Tuy nhiên, những khuôn mặt mờ mịt của các thành viên trong gia đình cậu đâm sâu vào cậu và nó nhắc cậu nhớ lại quá khứ đã bị lãng quên của mình.
"Một chút đau đớn."
Cậu buồn về tất cả quãng thời gian đã qua hơn là vì ảo ảnh. Cậu có thể bình tĩnh khi nói về nó, nhưng cậu không thể giấu được cảm xúc.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-thanh-ke-vo-lai-nha-ba-tuoc/3465952/chuong-147.html