Chương trước
Chương sau


"Thưa điện hạ, ngài nghĩ khi nào thì chúng ta tấn công Vương quốc Roan? Có lẽ nên bắt đầu trước với lãnh địa Gyerre, đúng không?"

"Aigoo."

Cale lắc đầu sau khi nghe những điều mà kỵ sĩ đang nói với Adin.

- Nhân loại! Kỵ sĩ và Hoàng Thái tử đó có suy nghĩ không thể tin được!

Chính xác là những gì mình đang nghĩ.

Cale tiếp cận Adin gần một chút.

- Nhân loại, nhân loại! Ta đang cẩn thận quan sát bên trong sân thượng này. Tin tưởng ở ta.

Không giống như những sân thượng thông thường, sân thượng này được chia ra bên trong bằng kính.

Cale quan sát Adin, người đang ở phía bên kia tấm kính.

Có gì đó thật kỳ lạ.

Làn da của Adin quá tốt, tốt một cách kỳ lạ.

"Điện hạ."

Y sĩ Hoàng gia đổ đầy Tử mana vào cốc rượu rỗng và hỏi.

"Vậy ngài sẽ gửi ai đến Đông lục địa?"

Đông lục địa?

Tại sao đột nhiên đề cập đến Đông lục địa?

"Ta không chắc lắm nữa."

Adin nở một nụ cười kỳ quặc trên mặt, nhưng một trong những kỵ sĩ đang nhìn hắn lo lắng hỏi.

"Điện hạ, ngài có định tự mình đi không? Những vết thương do Swordmaster đó để lại không phải vẫn còn đó sao?"

Những vết thương do Swordmaster để lại.

Tên đó đang nói đến những vết thương mà Choi Han để lại cho Adin.

"À, cái này?"

Adin chỉ vào ngực mình.

Làn da mịn màng mà không có một vết sẹo dù chỉ là nhỏ nhất.

"Vâng, thưa điện hạ. Tôi nghe nói rằng thuộc tính aura của tên đó khá khó nhằng và rất khó chữa trị. Mặc dù tôi tin vào khả năng của ngài, nhưng một kẻ thấp hèn này không thể không lo lắng được."

Ha.

Kỵ sĩ ngừng nói.

Đó là bởi vì Adin đang nhếch mép. Nụ cười này, khác với nụ cười thường ngày nhìn vào sẽ nghĩ là một chàng trai tốt.

Đây rõ ràng là một nụ cười khinh thường.

"Swordmaster đó, quả thực thuộc tính của Choi Han khá khó nhằng."

Adin uống thêm một ngụm mana.

Hắn không cảm thấy đau.

Hắn không cảm thấy gì cả.

Khi đó hắn chỉ bình tĩnh đánh giá thực lực của Choi Han.

"Nhưng tên đó chỉ hoàn thành một nửa."

Hoàn thành một nửa?

Vẻ mặt của Cale trở nên kỳ quặc.

Thành thật mà nói, Choi Han là người đấu tranh nhiều nhất trong việc cải thiện.

Thực ra, thay vì đấu tranh để cải thiện, việc những người mạnh hơn xuất hiện và một số người khác trở nên mạnh hơn đã khiến Choi Han trở nên mờ nhạt.

Tuy nhiên, Choi Han vẫn đủ mạnh để gây ra vết thương cho Rồng lai.

Nhưng tên đó chỉ hoàn thành một nửa?

- Nhân loại, ta tìm ra rồi.

Cale nghe thấy giọng Raon vang lên.

- Ta đã tìm ra điều gì kỳ lạ ở Hoàng Thái tử.


Cale bối rối trước giọng điệu nghiêm túc của Raon và nhìn vào tay Hoàng Thái tử Adin.

Đó là bàn tay không cầm ly rượu.

Có khói bốc lên từ lòng bàn tay đó.

Đó là khói aura.

Đó là một làn khói aura dày đặc chỉ có thể đến từ một Swordexpert, chỉ thua một bậc so với Swordmaster.

Cale nhớ rằng Adin là Swordexpert thượng cấp chứ không phải Swordexpert cao cấp như đã tìm hiểu.

... Nhưng màu sắc của aura đó là- đen?

Làn khói dày đặc bốc lên từ tay Adin.

Nó có màu đen, giống như aura của Choi Han.

Đó là màu sắc mà chỉ có Choi Han có.

Đó không phải là những gì đã xảy ra trong Sự ra đời của một anh hùng?

Sau đó Cale nghe thấy giọng nói của cả Adin và Raon cùng lúc.

"Choi Han không thể nào xử lý được ta. Hắn không thể làm gì được ta của hiện tại."

- Hoàng Thái Tử khác trước! Bây giờ tuyệt vọng là thuộc tính của hắn!

Tuyệt vọng? Choi Han...

Cale bắt đầu nhanh chóng suy nghĩ. Có quá nhiều sự thật mới để sắp xếp lại.

- Không hiểu sao ta có cảm giác hắn thật kỳ lạ! Đó là lý do tại sao tuyệt vọng của Choi Han đã bị ăn mòn! Bóng tối và cả tuyệt vọng của Choi Han đều không hoàn hảo! Ta, Raon Miru, thực sự vĩ đại và dũng mãnh đã khám phá ra được sự thật đó!

Hô.

Cale không khỏi khinh thường.

Hoàng Thái tử và tuyệt vọng?

- Ta chắc chắn tên đó đã uống tuyệt vọng đen của người khác! Hắn đã nuốt chửng thứ mà Choi Han đã từ chối! Hắn nuốt chửng tuyệt vọng của người khác và sử dụng tuyệt vọng đó để làm aura cho bản thân!

Raon đang cáu kỉnh và phụng phịu hơn bao giờ hết.

- Thứ đó còn tệ hơn rác rưởi! (Bản Eng là That shit is worse than trash)

Hắn ăn tuyệt vọng của người khác?

Tuyệt vọng đen.

Những giọng nói bên trong tuyệt vọng đen đó bây giờ vẫn còn văng vẳng bên tai Cale.

Choi Han đã dao động nhưng vẫn từ chối tuyệt vọng đen nhờ Raon và Clopeh đã kéo hắn ra khỏi sự mê hoặc của nó.

Nhưng Hoàng Thái tử Adin đã hấp thụ thứ đó?

Liệu hắc ma pháp cũng có thể hấp thụ tuyệt vọng đen sao?

Cale có rất nhiều suy nghĩ phức tạp trong đầu.

Sau đó, tất cả gom lại và đi đến một kết luận duy nhất.

"...Quá nhiều."

Giọng nói không thể nghe thấy của Cale do kết giới cách âm hướng về phía Adin ở phía bên kia tấm kính.

Tức giận của Cale đã chuyển sang bất ngờ.

"Haha, ngài quả là tuyệt vời, thưa điện hạ! Đúng vậy, một kẻ không hoàn hảo không thể nào có thể đánh bại được ngài!"

Kỵ sĩ - người đã đặt câu hỏi, cũng như những người khác, đều đồng ý với câu nói đó và bắt đầu cười.

Cale, người đang quan sát điều này từ bên ngoài sân thượng, vuốt ve lưng Mèo sau khi nghe thấy tiếng gầm gừ.

Rex đã tức giận.


Một trong những thuộc hạ đã nghiêm túc hỏi Adin một câu.

"Điện hạ, thần vẫn nghĩ nên phái người khác tới Đông lục địa thì tốt rồi. Việc ngài tự mình đi đối phó với một tên Vua lính đánh thuê có vẻ không thích hợp."

Vua lính đánh thuê? Người đứng đầu Hiệp hội Lính đánh thuê của Đông lục địa?

Tại sao lại đề cập đến người đó?


"Điện hạ, xin hãy giao nhiệm vụ đó cho tôi. Tôi sẽ đến Đông lục địa và lấy sức mạnh của Vua lính đánh thuê giao cho ngài để ngài có một cuộc sống mới."

Một cuộc sống mới?

Vẻ mặt của Cale lại trở nên kỳ lạ.

Vậy là, Vua lính đánh thuê có sở hữu thứ sẽ mang lại cho Adin một cuộc sống mới?

Adin lắc đầu với kỵ sĩ.

"Không cần. Arm sẽ sớm bắt đầu di chuyển để nuốt chửng Hiệp hội Lính đánh thuê rồi."

Dựa trên những gì Cale biết, Arm của Đông lục địa đã tránh được Hiệp hội Lính đánh thuê khi bắt đầu ra tay thống trị thế giới ngầm. Đó là do tầm ảnh hưởng của Hiệp hội Lính đánh thuê trên Đông lục địa.

Nhưng bây giờ những tên đó đang đánh chủ ý đến Hiệp hội Lính đánh thuê?

Bây giờ trên Đông lục địa đang xảy ra gì vậy?

Cale bắt đầu nghĩ đến quản gia già của mình, Ron, người đáng lẽ phải ở nhà trọ của Đông lục địa. Có vẻ như cậu có điều cần hỏi thăm với Ron.

"Liệu Arm có làm được không?"

Adin gật đầu với pháp sư của Đế quốc, người đã đặt câu hỏi.

"White Star đã ở Đông lục địa vài tháng qua để lo chuyện đó. Đó là lý do tại sao Tháp chủ cũng ở đó để báo cáo về cuộc chiến lúc này và lo những việc khác."

"Khi nào thì Tháp chủ sẽ trở lại?"

"Khoảng bốn ngày."

"A."

Cale hít thật sâu.

Cuối cùng chúng ta cũng tìm được.

Cuối cùng chúng ta cũng tìm thấy dấu vết của White Star.

Khóe môi Cale nhếch lên.

- Nhân loại! Ta nghĩ chúng ta thật thông minh khi không giết Adin lúc này! Hắn đang vô tình tiết lộ mọi thứ của phe hắn!

Đứa trẻ này, nó lại nói đúng cảm giác của mình lúc này rồi.

"Khi White Star-nim nắm quyền kiểm soát Hiệp hội Lính đánh thuê, ta sẽ có thể có được sức mạnh riêng cho ta. Khi đó, ta sẽ có một cơ thể hoàn chỉnh."

Y sĩ Hoàng gia nhanh chóng cúi đầu về phía Adin.

"Tôi mong chờ ngài sẽ tỏa sáng rực rỡ trong tương lai, thưa điện hạ."

"Thuộc hạ sẽ cầu nguyện và cầu nguyện để ngày đó nhanh chóng đến."

Những thuộc hạ gần như tranh nhau để là người đầu tiên nói về tương lai tươi sáng của Adin.

"Mọi thứ sẽ nằm trong tầm kiểm soát của ngài, thưa điện hạ."

Cale đã quyết định sau khi nghe tất cả những điều này.

Sức mạnh mà Vua lính đánh thuê đang có.

Sức mạnh có thể chữa trị cho người khác và cho họ một cuộc sống mới.

"Mình cần phải lấy nó đưa cho một con Rồng nào đó."


Cale cảm thấy một bàn chân trước nhỏ xinh đang vỗ vào lưng mình khi cậu nói vậy.

- Đúng rồi! Hãy đi cướp của Vua lính đánh thuê trước và đưa nó cho Rồng Vàng! Nhân loại, ngươi thật thông minh!

Tưởng tượng mình là một bậc cha mẹ đáng tự hào, cậu bé sáu tuổi vỗ vai Cale.

Aigoo, làm thế nào mà mình lại rơi vào tình huống như vậy?

Cale thở dài. Và cậu tiếp tục nghe thấy Adin nói.

"Chúng ta sẽ tấn công biên giới phía Tây Nam của Vương quốc Roan trong năm ngày. Và ta sẽ tập trung vào việc hồi phục sức lực của mình cho đến lúc đó, trước hết, báo cáo cho những người khác về mọi công tác chuẩn bị."

Các thuộc hạ đều đồng loạt cúi đầu và đồng thanh.

"Chúng tôi sẽ thực hiện yêu cầu của ngài."


Cale thản nhiên nói khi quan sát.

"Chỉ là những kẻ ngu ngốc hành động như những kẻ ngu ngốc."

Khả năng những tên này sẽ bị tiêu diệt trước khi có thể tiêu diệt Vương quốc Roan trong năm ngày là cao hơn nhiều.

Cale nhìn Adin đưa lại ly rượu cho y sĩ hoàng gia.

"Hãy quay trở lại."

"Vâng, thưa điện hạ."

Kítt-

Adin đi đến căn phòng bên trong sân thượng với tiếng rít của xe lăn.

Cale có thể thấy một căn phòng ấm áp và sang trọng.

Chhh.

Tuy nhiên, cảnh tượng sau đó biến mất khi y sĩ hoàng gia kéo rèm cửa lại.

Cale nhìn vào sân thượng trống rỗng và những tấm rèm được kéo lại và quay đầu.

"Raon."

"Có chuyện gì, nhân loại?"

"Nói với những người khác."

Thông tin quý giá đã đến tay Cale.

"Dành hai ngày để tìm kiếm trong Tháp Chuông của Nhà giả kim. Thu thập càng nhiều bằng chứng càng tốt. Ngoài ra, hãy yêu cầu họ xác định vị trí của tất cả các lối thoát hiểm."

Kế hoạch là để họ tấn công biên giới phía Tây Nam của Vương quốc Roan trong 5 ngày và để Tháp chủ quay trở lại sau 4 ngày.

"Ba đêm kể từ hôm nay..."

Chính xác mà nói, đêm giữa ngày thứ ba và ngày thứ tư.

"Chúng ta sẽ bắt đầu cuộc tấn công của mình."

Kế hoạch đang được lên trong đầu cậu.

Vòng đầu tiên là chăm sóc Tháp chuông của Nhà giả kim và Hoàng Thái tử.

Vòng thứ hai sẽ giải quyết vấn đề hắc ma pháp và Tháp chủ, người sẽ đến hơi muộn.

Và sẽ thật tuyệt nếu White Star cũng đến.

"Mục tiêu của chúng ta trong vòng đầu tiên là tấn công Tháp Chuông của Nhà giả kim và phá hủy các bức tường thành, đồng thời khoá tất cả các lối vào Tháp Chuông ngoài lối vào khu vực ngầm này."

Một con chuột trong một cái lọ.

Không, phải là một con chuột chỉ có thể chạy trốn xuống địa ngục dưới lòng đất.

"Nyannnnn."

Rex kêu meo meo.

Một kẻ săn mồi sẽ chờ đợi những con chuột trốn thoát này.

"Rex."

"Vâng, thiếu gia."

"Lần trước ngươi có tập hợp những người mà ta đã đề cập đến không? Ta có thể gặp họ không?"

Họ là những người đã chia sẻ nỗi đau của Rex và đã từng làm việc với cậu trong quá khứ.

Rex nghĩ về việc Cale đã bảo mình tập hợp họ lại với nhau như thế nào và gật đầu.

"Có việc gì để chúng ta làm không?"

Sức mạnh của Đế quốc và hắc ma pháp đều ở mức ngoài sức tưởng tượng của Rex.

Bởi vì cậu là người duy nhất có sức mạnh, cậu vô cùng lo lắng về những gì bạn của mình, những người đang phân tán xung quanh Đế quốc, có thể hoàn thành được gì.

Sau đó cậu ta nghe thấy câu trả lời của Cale.

Tính từ ngày hôm nay, còn hai ngày nữa.

"Tất nhiên. Các ngươi cần phải làm mọi thứ."

Cậu cần phải nhanh chóng di chuyển mới được.

* * *

Tối hôm đó.

Có những người âm thầm di chuyển qua khu ổ chuột của thủ đô Đế quốc.

Có những quả cầu nhỏ trên tay mỗi người.

Đó là những quả cầu ghi hình.

Những quả cầu này là những quả cầu có ghi lại những hình ảnh mà nhóm của Cale đã thực hiện cả ngày.

Đối với hành động này, mình đang đặt mạng sống của mình vào tình thế nguy hiểm.


Tất cả đều đang suy nghĩ về Rex, người có vết thương trên trán lại rách ra và đang chảy máu, thông báo cho họ biết phải làm gì mà không màng đến việc lau sạch máu trên trán.

Đôi mắt của Rex hoàn toàn đỏ ngầu.

Đôi mắt của những người đang phân tán xung quanh khu ổ chuột với những quả cầu trên tay cũng đỏ ngầu như vậy.

Tất cả họ đã bị buộc phải đưa anh chị em, gia đình và hàng xóm của mình đến Tháp Chuông.

Trong quá trình hành động này, không được xảy ra sai sót. Tôi sẽ không chấp nhận chuyện đó.

Giọng nói bức xúc của Rex gần như đã in sâu vào tâm trí họ.

Có những binh sĩ và kỵ sĩ tuần tra quanh thủ đô trong đêm.

Tuy nhiên, ở khu ổ chuột, không có nhiều kỵ sĩ hay binh sĩ tuần tra. Lý do là do khu vực này không có đèn hoặc đèn trong khu ổ chuột tối tăm, khiến họ không có lý do gì để tuần tra.

Cốc. Cốc. Cốc.

Một người cầm quả cầu gõ cửa.

Những người khác đi vào các động ngầm được bí mật xây dựng trong khu ổ chuột.

Vài người trong số họ đã chạy đến gia đình của họ.

Không có đèn trong khu ổ chuột tối tăm.

Tuy nhiên, trong đêm này... Khu ổ chuột này bao phủ trong cơn giận dữ và tiếng khóc thầm lặng.

Ngày hôm sau.

"Xin chào."

Lính canh đứng bên ngoài Tháp Chuôn nhìn về phía người đi tới cửa với vẻ mặt kỳ quặc.

"Chuyện gì?"

Gã có thể thấy một người đàn ông mặc quần áo tuy tồi tàn nhưng sạch sẽ đang mỉm cười với gã.

Lính canh lo lắng về đôi mắt đỏ ngầu của người đàn ông hơn là với nụ cười tôn trọng của người đó, nhưng gã hất cằm ra hiệu cho người đàn ông nói rõ lý do.

Người đàn ông cung kính cúi đầu rồi nói.

"Tôi đến để gặp anh trai của tôi."

"Anh trai? Một giả kim sao?"

Trang phục của tên này quá tồi tàn để trở thành em trai của một nhà giả kim.

Người đàn ông mỉm cười và đáp lại khi vẻ mặt của lính canh thể hiện nghi ngờ.

"Vâng thưa ngài. Anh trai tôi, Honte đã đến Tháp Chuông của Nhà giả kim mười lăm năm trước."

Honte.

Cái tên đó khiến mắt người lính canh đảo lên đảo xuống.

Đệ tử của Tháp chủ Tháp chuông của Nhà giả kim, Honte.

... Nhưng tên đó đã chết?

Lính canh nhìn lính canh khác khẩn trương chạy vào tòa tháp rồi quay lại nhìn người đàn ông. Sau đó ớn lạnh khi nhìn qua vai người đàn ông đó.

Có rất nhiều người mặc quần áo sạch sẽ nhưng tồi tàn đang tiến về Tháp Chuông. Có ít nhất mười người.

Độ tuổi đều khác nhau.

Tất cả đều mỉm cười và bắt đầu nói.

"Tôi mong được gặp em của mình."

"Tôi mong được gặp chị gái của mình."

"Tôi mong được gặp con trai và con gái của mình. Chuyện đó có được phép không?"

Mười lăm năm trước. Mười lăm năm trước, có rất nhiều người đã đến muốn gặp những đứa con của họ, những người bị bỏ lại với Tháp Chuông. Nhưng phía tháp luôn biện minh và đuổi họ đi.

Họ đã biện minh và đuổi bằng những điều như Các ngươi thực sự sẽ trở thành xiềng xích trên chân của anh chị em/ con của mình và kéo những đứa trẻ đó xuống khi cuối cùng chúng cũng đang sống một cuộc sống tốt hơn?

Tuy nhiên, chưa bao giờ có nhiều người lại xuất hiện cùng một lúc.

"Chà, tôi đoán khoảng mười không phải là nhiều."

Lính canh nhìn qua những người đang đến gần tòa tháp.

Có rất nhiều người dân đang nhìn vào tòa tháp và thì thầm với nhau. Họ tò mò về những gì đang xảy ra.

Đó là lý do tại sao lính canh không thể nhìn thấy.

Gã không thể nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu hay khuôn mặt sưng húp của những người đến tìm người nhà của họ, cũng như những cái siết tay, trái ngược với khuôn mặt tươi cười.

Cale đã quan sát điều này từ rất xa.

- Nhân loại! Rosalyn nói cô ấy sẽ sớm đến đây! Tất cả các Dark Elf cũng sẽ đến! Clopeh cũng nói các Thánh kỵ sĩ cũng sẽ đến sớm!

Cale nhìn về phía Tháp Chuông, tòa nhà cao nhất ở Tây lục địa và bắt đầu nói.

"Cuối cùng thì cũng bắt đầu."

Chỉ còn một ngày rưỡi nữa là trận chiến bắt đầu.


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.