Ân Thừa bật cười, không phải kiểu cười nhạt mà phải chú ý mới nhận ra, mà là nụ cười thật sự, là nụ cười khiến khóe miệng giương lên, là nụ cười khiến trong mắt ai kia đều chan đầy ánh nắng.
Đây là lần đầu tiên Ngu Sơ thấy nụ cười như vậy hiện diện trên mặt hắn. Trong trí nhớ của cậu, dù Ân Thừa có cười thì khóe miệng cũng chẳng giương lên được bao nhiêu, nụ cười chưa bao giờ lan được đến đáy mắt.
Lúc này, Ân Thừa như một vị thần lạc khỏi thần điện, mang thêm chút nhân khí.
Hắn như cố tình, nghiêm túc vô cùng trả lời cậu. "Ngon lắm, ngọt cực, em muốn nếm thử không?"
"Không......Hmm!"
Hai cánh môi của Ngu Sơ nghiền chặt dưới khớp hàm của người đàn ông, đầu lưỡi cũng luồn vào khoang miệng cậu, để cậu nếm được hương vị thuộc về chính bản thân mình.
Ngu Sơ đỏ bừng mặt, cậu bị hôn đến không thở nổi. Hai người đều hưng phấn đến chết được, hai đầu lưỡi hư đốn luôn phiên xâm nhập vào khoang miệng đối phương, liếm láp không chừa lấy một góc nào, cứ tựa như những con thú đang tuần tra lãnh thổ. Chờ đến khi liếm mút đủ rồi hai người mới rụt đầu lưỡi lại, yên lặng nhìn nhau. Dù không làm gì nhưng dục vọng bỏng rát bên trong đôi mắt cũng đủ để đốt cháy đối phương.
Cây hàng vừa thô vừa nóng đang cách một lớp vải mỏng chọc vào vùng tam giác của Ngu Sơ. Cậu trầm mê trong cơn tình mà Ân Thừa mang tới, cả người đều tê dại. Nhưng cậu biết, đây là thứ có thể lấp đầy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-thanh-do-choi-trong-game-otome/239983/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.