Ngu Sơ bị tấn công mãnh liệt đến thở hồng hộc. Đợi đến lúc cậu thoáng lấy lại lý trí đẩy Ân Thừa đang đè trên người mình ra thì đã thấy vị nam thần cao lãnh ngồi trên thần điện khi nào giờ đã tóc tai hỗn loạn, áo quần xốc xếch, cặp mắt sâu thẳm như giếng cổ giờ cũng cuồn cuộn sóng.
Hai người một trên một dưới, hơi thở cũng như đang cuốn lấy nhau. Ngu Sơ như phải bỏng, cả người mềm xèo y cục bột trên thớt, mặc ai đó xoa vê nắm bóp.
Như đã lâu thật lâu, lại như mới qua vài giây, hai người mới tách nhau ra, Ân Thừa lại không cầm lòng nổi cúi xuống tiếp tục hôn cậu. Một tay ôm lấy mặt Ngu Sơ, nhẹ nhàng mút mát cánh môi cậu.
Ánh nhìn của Ân Thừa chưa từng rời khỏi mắt Ngu Sơ, tận đến khi cậu xấu hổ đến mức sắp tự thiêu thì hắn mới cười như không cười dời đường nhìn xuống.
Ngu Sơ đã hoàn toàn mất khả năng tự hỏi, để mặc từng cúc, từng cúc trên chiếc áo ngủ bị cởi bỏ, cậu có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở của Ân Thừa phả lên thân thể cậu, hơi nong nóng, ngứa ran.
Cậu cúi đầu xuống, lọt vào tầm mắt là ngũ quan tuấn mỹ như tượng tạc của Ân Thừa. Thảo nào trước kia nhiều nữ sinh muốn chen vào hội học sinh đến vậy, chỉ cần mỗi ngày được nhìn khuôn mặt thế này thì cuộc đời hẳn cũng mỹ mãn lắm.
Chỉ là, sao ảnh lại nhìn chằm chằm ngực cậu mà chẳng làm gì vậy?
Ảnh thấy nhỏ quá sao?
......
Qua chín lần thất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-thanh-do-choi-trong-game-otome/239982/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.