Khụ khụ khụ…
Cậu thiếu niên như bị sặc một chút, hơi cúi đầu ho khan, khuôn mặt vì ho mà đã đỏ càng thêm đỏ. Một lúc sau, hắn mới nâng đôi mắt màu đen thẫm sâu thẳm lên, lạnh lùng nói, “Không biết xấu hổ. Những lời này về sau không được nói nữa!”
Lục Lê nghiêng đâu: “???”
Bùi Tu Bạch không đáp lại mà nhấp môi nói nhẹ, “Em đã cứu anh, coi như anh nợ em một lần, về sau có gì khó khăn, cứ tới tìm anh.”
Vệ sỹ đứng phía sau vội đưa danh thiếp qua. Bùi Tu Bạch rũ rũ lớp mi dài, đưa tay tiếp nhận danh thiếp rồi đưa nó cho Lục Lê, đầu ngón tay trắng muốt, trong như ngọc.
“Ở đây có số điện thoại của anh, có việc gì thì gọi cho anh…”
“Ồ”
Lục Lê ngây thơ mờ mịt gật gật đầu, bàn tay nhỏ nhắn tiếp nhận tấm danh tiếp rồi nhét vào túi xách. Tiện nay, nàng lôi ra một viên kẹo mà Tống Thanh Uyển mua cho nàng, học ngữ khí của Bùi Tu Bạch, cao hứng nói, “Mặt trên không có số điện thoại, bất qua Tu Bạch ca ca có thể ăn rồi cùng Lê Lê nói chuyện.”
Vệ sỹ: ……….
Nói cái gì vậy?
Nằm mộng nói mớ sao?
Trong kẹo này không có thuốc mê chứ?
Vệ sỹ lo lắng trong lòng nhưng cũng không thật hiểu thế giới quan của một đứa trẻ. Nhưng Bùi Tu Bạch ánh mắt nhàn nhạt, vẫn là đưa tay nhận lấy viên kẹo kia.
Tống Thanh Uyển lúc này đã tìm tới, trên dưới vài lần nhìn một lướt khắp người Lục Lê, “Lê Lê, cháu không sao chứ?
Lục Lê chớp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-thanh-con-gai-cua-nhan-vat-phan-dien/1773888/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.