Lục Kỳ nhìn bộ dạng ngây thơ đáng yêu của cô bé, không biết vì sao cổ họng lại nghẹn đắng.
Hình như mỗi lần cậu tuyệt vọng chán nản nhất thì cô bé đều xuất hiện.
Thực sự hi vọng cô bé có thể ngày ngày vui vẻ.
“Anh ơi.” Cô bé lo lắng nhìn cậu, khẽ hỏi “Anh có phải đang không vui? Anh đừng buồn mà.”
Không biết vì sao khi nghe được câu này mắt của Lục Kỳ liền đỏ lên, cậu bé hít một hơi thật sâu, lấy lại tinh thần miễn cưỡng cười đáp lại.
Cậu đưa tay ra xoa lấy đầu cô bé, đáp lại, “Không có … anh có buồn đâu, em đừng lo lắng, anh chỉ, anh chỉ là …”
“Sao cháu lại ở đây?”
Phía trước vang lên giọng nói già nua.
Loading...
Cô bé ngẩng đầu lên nhìn, đôi mắt sáng lấp lánh và hét lên.” Cụ ơi!”
Không biết từ lúc nào lão lại lại từ trong thư phòng bước ra.
Ông đứng dựa vào lan can hành lan tầng 2, nhìn về phía phòng khách, vừa nhìn vữa khẽ nói: “Tiểu nha đầu, bố chắt đâu? Sao ta không nhìn thấy?”
Cô bé ngước mắt lên, thành thật đáp lại, “ Bố con ăn cơm xong thì đi gọi điện thoại rồi, bố cháu bận lắm, đến bây giờ vẫn chưa về! Cụ ơi cụ muốn tìm bố con ạ?”
“Quá tốt rồi! Đúng là ông trời giúp ta!”
Lão gia nhất thời mặt sáng lên, vui vẻ từ trên tầng bước xuống, trong tay xách túi đồ câu cá không biết là lấy từ đâu ra, “Ta không tìm bố chắt, ta tìm chắt!”
Ông không nhìn Lục Kỳ đứng bên cạnh, hắng giọng rồi ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-thanh-con-gai-cua-nhan-vat-phan-dien/1773865/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.