Vì Lục Quân Hàn quá chắc chắn, ông quyết định lùi để tiến, đặt mục tiêu lên người cô bé con.
Ngược lại cô bé này chưa bao giờ ra khỏi nhà, cứ để cô bé đi câu cùng ông, điều này không hề quá đáng.
Sáng sớm hôm nay lão gia đã cầm đồ câu, nhưng lại không câu được con gì, bây giờ trong lòng đang rất khó chịu, hận một nỗi không thể kéo tay cô bé đi đến hồ cá ngồi câu cả một ngày một đêm.
Nhưng cha của cô bé miệng lưỡi lại quá cay độc.
Lão gia thậm chí có thể tưởng tượng ra, nếu như ông có thể tiếp cận Lục Lê bảo cô bé cùng ông đi câu cá thì Lục Quân Hàn nhất định sẽ dùng những lời nói hôm qua cười nhạo ông.
Phải tìm ra cách để xử lý tên nhóc này.
Lão gia lại thấy hối hận, hôm qua không nên nói lời cay độc.
Sớm biết như thế này thì ông đã trực tiếp nói là là ông yêu quý cả hai đứa chắt thì có phải hơn không!
Lão gia lúc này đã hoàn toàn quên rồi, trước đó ông ghét đứa chắt gái như thế này, trước đó ông đã dùng từ ngữ cay độc như thế nào để nói đứa chắt gái này.
Bây giờ ông chỉ muốn mau chóng cướp đứa chắt này từ tay cha nuôi nó, sau đó cùng ông đi câu cá!
Một tiểu nha đầu ngoan như vậy, để ở bên cạnh tên tiểu tử tối Lục Quân Hàn đúng là đáng lo ngại mà.
Thực sự là nha đầu này sao có thể không phải là con gái của hắn?
Tống thanh Uyển rất buồn ngủ cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-thanh-con-gai-cua-nhan-vat-phan-dien/1773864/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.