Lục Kỳ: “…???”
Ông già này đánh thức bé dậy lúc sáng sớm tinh mơ, chính là vì muốn bé nhúng tay vào hồ nước lạnh này?
Đây là chuyện mà ông cố nội có thể làm ra tới?
Lục Kỳ nén giận ngồi xổm trên bờ một hồi lâu, ngồi đến chân đều đã tê rần, tay cũng lạnh không còn tri giác.
Sườn mặt trắng nõn, nhẫn nại hỏi: “Ông cố nội, được chưa?”
“Đừng ồn!” Ông nội Lục ngồi ở trên bờ hồ, chấp nhất với đám cá, ánh mắt hung hăng trừng trừng cậu bé.
“Nếu làm cá của tao chạy, lúc đó mày biết tay tao!”
Lục Kỳ: “……”
Bé vô cùng hoài nghi ông cố nội gia nhập vào tổ chức tà giáo.
Loading...
Ví dụ như nói, trước khi câu cá, cần thiết phải dùng bé trai để hiến tế gì gì đó.
Kêu bé đi câu cá chung chỉ là ngụy trang.
Nói không chừng đợi lát nữa sẽ có thứ gì đó nhà ra khỏi mặt nước cắn đứt tay mình.
Trước kia, Lục Kỳ thường xuyên tới nhà chính, đương nhiên là biết ông cố nội vì câu cá, giống như tranh đoạt quyền lực lúc ông còn trẻ vậy, chỉ cần có thể đạt tới mục đích, chuyện điên rồ gì cũng đều làm ra được.
Cũng không lạ gì khi hy sinh bé làm tế phẩm.
Nhưng cậu bé lạ nghĩ lại, tuy rằng ông cố nội ngày thường là không từ thủ đoạn một chút, máu lạnh một chút, nhưng chắc là không phát rồ đến loại trình độ này, sẽ dùng một đứa trẻ để…
“Tại sao lại không thấy!”
Trong chốc lát, ông nội Lục gắt gao cau mày, đôi mắt già nua nhìn chằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-thanh-con-gai-cua-nhan-vat-phan-dien/1773860/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.