Tống Thanh Uyển tiếng nói trước sau như một thanh lãnh, giống như dòng nước rét lạnh.
Lời này nói càng là không mặn không nhạt, phảng phất như chỉ đang ở thuật một chuyện thật không thể thật hơn.
Ngoài miệng nói là hâm mộ bọn họ, nhưng trong lời nói lại ngợp trào phúng mỉa mai, ai cũng có thể nghe hiểu. Chỉ kém không nói vào mặt cả nhà bà cháu Lục Thiên Hoa đều là ăn cơm mềm nhà họ Lục, thứ con hoang không danh không phận bại hoại xã hội.
Sắc mặt Lục Thiên Hoa càng khó coi.
Ngay cả Trần Tố Tố cũng rút về nụ cười ngoài khóe miệng, ngón tay gắt gao nắm chặt ẩn giấu nơi mọi người không nhìn thấy, sắc mặt cô ta dần dần lạnh xuống. Nhưng ngại ông nội Lục ở đây, nên không dám lên cơn.
Dù vậy, hốc mắt lại nháy mắt đỏ. Cô ta vốn là sinh có vài phần yếu ớt đáng thương, giờ lại cố nén nước mắt nhìn Tống Thanh Uyển, càng nhìn thấy mà thương.
Gương mặt xinh đẹp của Trần Tố Tố lộ ra tái nhợt, run giọng chất vấn bà: “… Cô, con và Thiên Hoa tự nhận trước nay chưa từng đắc tội với cô, vậy thì tại sao cô lại luôn nhằm vào tụi con?”
Cô ta hít sâu một hơi, có chút bình phục tâm tình, lạnh lùng nói: “Tụi con nể cô là người lớn trong nhà, cho nên mới nơi chốn nhường nhịn tôn trọng cô, trước kia cô châm chọc mỉa mai tụi con thì thôi đi, nhưng ác liệt như bây giờ… Cô cũng thật quá đáng!”
Cho dù Lục Thiên Hoa không có danh phận thì thế nào?
Hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-thanh-con-gai-cua-nhan-vat-phan-dien/1773845/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.