Không có trường hợp nào mà Lục Quân Hàn chưa thấy qua, nghĩ một cái là biết ngay, ông già đó câu nhiều cá trong thời gian ngắn như vậy, nhất định là dính dáng tới con nhóc nhà anh.
Nhưng Lục Quân Hàn không hổ là Lục Quân Hàn.
Một câu đã nói trúng chỗ đau của ông nội Lục.
Trước đến nay, ông nội Lục chưa bao giờ câu cá đã như hôm nay!
Ông đã nếm tới thú vui câu cá chung với cùng Lục Lê, nếu lại trở lại nhịp điệu hằng ngày, cái loại nửa tiếng mới câu được một con… Còn không bằng giết ông chết quách đi.
Đặc biệt là, ông có thói quen mỗi ngày đều phải câu cá, không câu thì toàn thân ngứa ngáy, hôm nay chơi đủ rồi, ngày mai khẳng định còn phải câu…
Đến lúc đó, không có con nhóc ka…
Ông nội Lục: “…”
Loading...
Không sợ!
Ông còn có cục cưng chắt trai!
Chắt trai của ông là trẻ con, mà con là một đứa con trai quý giá, nói không chừng càng hấp dẫn lũ cá hơn con nhóc ồn ào kia.
Lục Kỳ ôm ông nội Lục, lúc tất cả mọi người không chú ý tới, hung hăng trừng mắt nhìn Lục Lê, khóe miệng đỏ bừng cong lên một nụ cười lạnh lẽo đầy khiêu khích.
Ba Lục Thiên Hoa của bé chuyện gì cũng đều nói cho bé và mẹ biết, ba nói con nhỏ này muốn đoạt ông cố nội với bé, nằm mơ đi!
Ông cố nội chỉ có thể thương một mình bé!
Cô bé thấy anh trai này nhìn mình cười, chớp chớp đôi mắt, nghiêng đầu nghĩ nghĩ, sau đó cũng tặng lại cho đối phương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-thanh-con-gai-cua-nhan-vat-phan-dien/1773844/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.