Lũ cá trong hồ vẫn thờ ơ, chỉ vây quanh bơi qua bơi lại lòng vòng tay nhỏ của Lục Lê, căn bản không thèm điếm xỉa đến Tống Thanh Uyển.
Cô bé thật sự tức giận, lại dọn một người ra tới: “Chị còn có ông cố nội của chị rất lợi hại đó… Ông đặc biệt lợi hại, còn biết câu cá nữa, đợi lát nữa chị kêu ông cố nội lại câu toàn bộ mấy em lên hết đó nha…”
Tống Thanh Uyển nghe bé nói xong, hơi hơi cong cong môi, gương mặt lạnh nhạt nhiễm chút dịu dàng ấm áp.
Tầm mắt của bà nhìn lũ cá dưới hồ, nhưng lỗ tai lại không điếc. Nghe cô bé vì bà mà nói lời uy hiếp đám cá kia. Tuy nhìn rất trẻ con, nhưng bà cảm nhận được tình cảm cháu gái dành cho mình, con tim sớm đã tan chảy, lòng mềm rối tinh rối mù.
Nhưng dù sao tấm lòng của bé cũng chú định thất bại.
Đám cá đó làm gì nghe hiểu được tiếng người. Càng đừng mong tụi nó nghe lọt tai câu uy hiếp kia…
Cô nhóc loli nghiêm túc nói: “Đúng rồi, ông cố nội của chị chính là người ngồi câu cá bên kia kìa, ông rất hung dữ đó nha, giọng còn rất rất lớn! Nếu mấy em không nghe lời, đến lúc đó chị kêu ông mỗi ngày tới đây ồn chết mấy đứa luôn…”
Sau khi nói xong, lũ cá vốn đang bơi bơi chơi đùa trong hồ nước, trong nháy mắt tất cả đều nhất trí trừng to mắt cá, vẫn không nhúc nhích, giống như đã chết.
Giây tiếp theo, phảng phất như bị người ấn nút hoạt động, toàn bộ lũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-thanh-con-gai-cua-nhan-vat-phan-dien/1773838/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.