Lục Lê không hiểu chuyện gì đã xảy ra giữa những người lớn này.
Bé chỉ biết lần này ba không có phản đối bé gọi ba là ba, cũng không có đuổi bé đi ra ngoài.
Tay nhỏ ôm chặt lấy đùi Lục Quân Hàn, ngẩng gương mặt trắng nõn mũm mĩm lên, vẻ mặt sùng bái nhìn Tống Thanh Uyển, lông mi dài dày chớp chớp, bộ dáng nhỏ nhắn đặc biệt đáng yêu mềm mại.
“Cô ơi, cô thật là lợi hại nha, cô thật sự giúp Lê Lê tìm được ba rồi!”
“……”
Tống Thanh Uyển bị tin tức này đả kích chưa hoàn hồn, rốt cuộc phục hồi tinh thần lại, vẫn là có chút khó có thể tin, nhìn nhìn Lục Lê, lại nhìn nhìn Lục Quân Hàn.
Hết nửa ngày, mới gian nan run rẩy ra tiếng: “Con…… Con bé thật là con gái của mày?”
Lục Quân Hàn mặt không cảm xúc, lời nói không có bất kỳ độ ấm, trả lời càng là quyết đoán: “Không phải.”
Tống Thanh Uyển căn bản không nghe anh nói, ánh mắt nhìn chằm chằm vào vẻ mặt ngây thơ vô tư của Lục Lê, đột nhiên đấm vào bả vai Lục Quân Hàn, sung sướng cười ha ha.
“Ha ha ha, nhóc con rất giỏi! Tốc độ cũng rất nhanh! Lúc này cô mới nói muốn ôm cháu tra…… Gái, còn tưởng phải chờ đến lúc xuống mồ, vậy mà mày làm cô thật bất ngờ đó, cô nói mà, như thế nào càng nhìn càng thấy con bé giống người nhà họ Lục, hoá ra đây là chúng ta nòng nọc nhà chúng ta!”
Người đàn ông nhíu lại mi, lạnh như băng nói: “Con bé không phải.”
Tống Thanh Uyển khom lưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-thanh-con-gai-cua-nhan-vat-phan-dien/158927/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.