Buổi tối mùa hè, bọn họ cứ thế ôm nhau, nhiệt độ từng chút một tăng dần.
Xung quanh rất im lặng, ngoại trừ tiếng tim đập, Mạnh Nịnh còn nghe được hô hấp của hai người dây dưa chung một chỗ.
Cô muốn đợi Khương Diễm tự mình nói chuyện trước, dù sao cậu cũng đã hôn cô hai lần, vẫn nên chịu trách nhiệm với hành vi của mình.
Hơn nữa, lần này… là nụ hôn đầu của cô.
Dừng một chút, Mạnh Nịnh lại nghĩ tới vừa rồi hình như là mình chủ động cắn cậu trước.
Cả người cô lùi về sau một bước, ngẩng đầu lên nhìn xương quai xanh của Khương Diễm, còn có hầu kết đang chuyển động, khóe môi vẫn lưu lại dấu răng của cô, may là không sâu lắm, chút nữa là sẽ biến mất thôi.
Thiếu niên yên lặng nhìn cô, đôi mắt sáng ngời.
Mạnh Nịnh cảm nhận được mặt mình nóng dần, cô nhắm mắt, qua loa nói một câu, “Tên tớ chính là Mạnh Nịnh, nếu cậu thật sự không thích cái tên này, cũng có thể gọi… cái cậu vừa rồi gọi ấy.”
Giọng nói của cô thấp dần, “Nhưng mà có một điều kiện…”
Giọng nói Khương Diễm khàn khàn, “Điều kiện gì?”
Mạnh Nịnh, “…”
Điều kiện tất nhiên là phải ở bên nhau đó.
Rốt cuộc người này có thích cô không vậy?!
Vừa rồi mới hôn cô mà bây giờ dám bảo không thích cô, thực sự là phải cắn chết.
Cắn chết cái đồ xấu tính nhà cậu.
Thiếu nữ xấu hổ nhìn cậu, đôi mắt xinh đẹp ngập nước giống như ánh trăng sáng, còn có bóng dáng cậu trong đó, thấp giọng nói, “Điều kiện là, cậu… phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-thanh-be-cung-cua-phan-dien-co-chap/399198/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.