Mưa bên ngoài đã ngừng lại, bầu trời đêm sạch sẽ như nước, ánh trăng tròn trịa treo trên cao.
Mạnh Nịnh chạy nhanh xuống lầu, bắt một chiếc taxi quay về nhà họ Hứa.
Người lái xe nhìn cô gái nhỏ trông như bị người ta đuổi giết, trong lòng cũng hoang mang không tự chủ nhanh chóng lái đi.
Trái tim Mạnh Nịnh đập thình thịch, mất khá lâu mới ổn định hô hấp, tỉnh táo trở lại.
Bây giờ cô hối hận cực kì, vừa rồi cũng không phải tại cuộc bình phẩm sách, cô nói nhảm nhiều vậy làm gì, sớm rời đi không phải tốt sao.
Ngừng một lát, cô đột nhiên nhớ tới sắc mặt Khương Diễm vừa rồi khi nói câu nói kia.
Tựa như không ngoài ý muốn, một chút khiếp sợ cũng không có, cho nên, dù hôm nay cô không nói gì, cậu cũng sớm đã đoán được cô không phải Mạnh Nịnh trước kia rồi đúng không?
Vậy rốt cuộc là cậu phát hiện từ khi nào?
Cô tới thế giới này lâu như vậy rồi, còn tưởng rằng người bên cạnh sớm đã hình thành thói quen với sự thay đổi của cô nên cũng không nghĩ gì cả, kết quả, có người sớm đã nhìn ra cô không phải nguyên chủ.
Hu hu hu, chỉ số thông minh của nhân vật phản diện này thật đáng sợ!
Một đêm này, Mạnh Nịnh ngủ không ngon, mơ rất nhiều giấc mơ kỳ quái.
Trong mơ, rất nhiều người quen và không quen đều la hét cô không phải Mạnh Nịnh, còn có người muốn bắt cô đi làm nghiên cứu, cô bị trói lại trên bàn mổ lạnh băng, khi lưỡi dao sắc bén đâm vào trái tim
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-thanh-be-cung-cua-phan-dien-co-chap/399197/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.