Sau khi ra khỏi phủ thiếu soái, sắc trời đã sẩm tối.
Khương Tự vẫn không lay chuyển được sự kiên trì của Lục Lẫm, ngồi lên xe của anh.
Sau khi Khương Tự ngồi lên xe thì chỉ huy Lục Lẫm không khách sáo chút nào.
"Em muốn ăn bánh hồ điệp ở Lễ Ký."
Lễ Ký ngược đường với dinh thự nhà họ Khương, Khương Tự cố ý bảo Lục Lẫm vòng đường xa, chính là để báo mối thù trong thư phòng ban nãy.
Lục Lẫm không hề chối từ, thậm chỉ còn chủ động lên tiếng hỏi thăm.
"Có muốn ăn bánh hoa hồng và bánh đậu vàng mà em thường hay ăn không?"
Hai cửa hàng mà Lục Lẫm nhắc tới đều nằm rải rác ở những hướng hoàn toàn khác nhau, dường như chỉ cần Khương Tự ra lệnh một tiếng thì anh có thể lập tức chạy khắp bãi Thượng Hải ngay trong đêm.
Khương Tự nói không nên lời, cô nào có ngờ rằng Lục Lẫm có thể ngoan ngoãn nghe lời cô như vậy.
Nhưng Khương Tự cũng chỉ khẽ hừ một tiếng rồi nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lục Lẫm bật cười, đạp chân ga.
Thượng Hải ban đêm vẫn phồn hoa như cũ.
Đèn nêông hai bên đường sáng lên, như nhuộm màu cho bầu trời đen như mực.
Mới chạy được nửa đường, Khương Tự bỗng nhiên nhìn thấy một cảnh tượng qua lớp cửa kính.
Cách đó không xa có một người đàn ông trung niên đang kéo một thiếu nữ chừng mười ba mười bốn tuổi lại, vẻ mặt ông ta dữ tợn, động tác trên tay lại không chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-thanh-anh-trang-sang-cua-vai-phan-dien-nho-gay-su/3428990/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.