Lục Lẫm nhìn cũng không thèm nhìn ông ta lấy một cái, trực tiếp đi vào: "Người nhốt ở đâu rồi?"
Trại trưởng tê cả da đầu, lập tức cung kính theo sau.
Những kẻ giam giữ trong trại tạm giam đều là tội phạm thật sự, những cậu học sinh kia chưa từng nhìn thấy hình ảnh này, tất cả đều co rúm trong góc tường.
Thậm chí có người trong nhóm học sinh còn đang oán trách Lâm Tinh Trầm, mà cậu lại không nói một lời.
Nhưng chỉ có một bộ phận rất ít học sinh đang phàn nàn, bởi vì bọn họ ra đường biểu tình vốn đã là hành động xúc động nhất thời.
Làm người phụ trách chủ yếu của hoạt động biểu tình lần này, Lâm Tinh Trầm bị trừng trị nặng nhất.
Người ngoan cố phản kháng cũng là cậu, bởi vì bảo vệ những bạn học khác mà cậu đã bị thương ngay từ lúc đó.
Trên hành lang truyền đến tiếng động, Lâm Tinh Trầm giương mắt nhìn qua, trong mắt đều là vẻ chết lặng, ánh sáng vốn có đã biến mất.
Đầu tiên là Lâm Tinh Trầm nhìn thấy một đôi chân.
Ủng quân đội giẫm xuống mặt đất, tiếng bước chân vững vàng mạnh mẽ.
Lâm Tinh Trầm ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị của Lục Lẫm.
Cõi lòng cậu không khỏi chấn động, giống như biết Lục Lẫm sẽ làm gì.
"Thả tất cả những học sinh này ra."
Lục Lẫm trầm giọng nói.
Vào lúc này, dường như giọng nói bình tĩnh ấy đã trở thành một lá bùa cứu mạng, truyền vào trong tai tất cả các học sinh.
Trại trưởng không thể không nghe theo, nhắm mắt tự mình cầm chìa khoá mở cửa, trong giọng nói còn đầy vẻ giận cá chém thớt.
"Lâm Tinh Trầm, cậu tốt số thật đấy, Lục thiếu soái sẽ thả cậu ra."
Các học sinh lần lượt đi từ trong ra, bọn họ chưa bị giam giữ bao lâu, bị nhốt trong không gian kín mít này, khoảnh khắc bước ra ngoài, bỗng cảm giác dường như đã trôi qua mấy đời."
Lâm Tinh Trầm đi sau cùng.
Lúc đi ngang qua Lục Lẫm, cậu mới khẽ lên tiếng, trong giọng nói vẫn còn sự trong sáng của người thiếu niên.
Lục Lẫm nhìn Lâm Tinh Trầm, trên mặt cậu vẫn còn nét ngây ngô, nhưng khí phách hăng hái trong mắt thì đã biến mất.
Lục Lẫm không nói gì, chỉ vỗ lên vai Lâm Tinh Trầm.
Giống như một lần cổ vũ im lặng.
Một hành động nhỏ này, lại nhấc lên sóng to gió lớn trong lòng Lâm Tinh Trầm, đôi mắt vốn đang ảm đạm của cậu cũng bừng sáng lên.
Đối với cậu thì những đả kích vừa rồi đã không đáng để nhắc tới.
Lâm Tinh Trầm mím chặt môi, đi ra ngoài.
Còn chưa đến cổng, ánh mắt Lâm Tinh Trầm đã ngừng ở nơi đó.
Ngoài cổng có một người con gái mặc sườn xám đang đứng quay lưng về phía họ.
Ánh mắt của Lâm Tinh Trầm chỉ dừng lại trên người Khương Tự mấy giây rồi bước ngang qua cô.
Tất cả các học sinh đều rời khỏi trại tạm giam.
Sau đó Lục Lẫm đi ra, đứng bên cạnh Khương Tự.
"Cậu ấy là cậu học sinh dẫn đầu."
Khương Tự nhìn theo ánh mắt Lục Lẫm, nhìn bóng lưng cậu học sinh kia, sống lưng của thiếu niên vẫn gầy ốm như cũ, nhưng lại thẳng tắp.
Bộ đồng phục học sinh trên người có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng không che giấu được khí chất nhiệt huyết trên người cậu ấy.
Rõ ràng Khương Tự chưa gặp cậu ấy bao giờ, chứ nói chi là tiếp xúc với cậu ấy, nhưng cô lại nảy sinh cảm giác thân thiết với cậu học sinh dẫn đầu cuộc biểu tình này.
Có lẽ là bởi vì, cậu cũng giống như cô, đều có một niềm tin giống nhau.
Khương Tự thu hồi ánh mắt, lơ đãng hỏi một câu: "Tên cậu ấy là gì?"
"Lục Tinh..." Trầm.
Lúc âm cuối của Lục Lẫm phát ra, tiếng còi cách đó không xa bất ngờ kêu vang, chữ cuối cùng bị che phủ trong bầu không khí ồn ào, lập tức bay mất.
Khương Tự cũng không để ý lắm.
Cho dù cô không nghe rõ, cũng không hỏi tiếp nữa.
Lục Lẫm và Khương Tự quay người rời đi, đi về phía ngược lại, đến một đầu khác của con đường.
Mà lúc này đúng lúc cậu học sinh trong miệng Khương Tự quay đầu.
Vết bầm tím trên mặt cậu vẫn chưa tan, nhưng vẫn không thể che đậy khuôn mặt tuấn tú của cậu.
Lâm Tinh Trầm nhìn theo bóng lưng của Lục Lẫm và Khương Tự, trong mắt tràn đầy sùng bái.
Cậu âm thầm quyết tâm, nếu như Lục thiếu soái gặp nạn, cậu chắc chắn sẽ trợ giúp hết mình.
Mãi đến khi Lục Lẫm và Khương Tự ngồi lên xe, Lâm Tinh Trầm mới lưu luyến không rời thu tầm mắt về.
Lục Lẫm không nghĩ tới, chỉ vì một hành động vô tình của anh, tới sau này khi Lục Lẫm đưa ra một lựa chọn quan trọng, khiến vận mệnh của họ đan xen vào nhau.
Cuối cùng, thậm chí Lâm Tinh Trầm còn trở thành người nhà của anh.
Lục Lẫm và Khương Tự ngồi vào trong xe.
Khép cửa xe lại, tiếng ồn ào trên phố đã bị ngăn chặn không ít.
Lúc này, Lục Lẫm bỗng nhiên mở miệng, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh: "Anh nghi ngờ Khương Linh Nguyệt không phải người nhà họ Khương."
Khương Tự mở to mắt nhìn sang anh.
Sau khi gặp được Khương Linh Nguyệt, Lục Lẫm lập tức phái người điều tra thân phận của hai mẹ con Tào Ôn Hà, đủ các dấu hiệu cho thấy sự ra đời của Khương Linh Nguyệt có điểm đáng ngờ.
Hiện tại người Lục Lẫm phái đi còn đang ở quê quán của Tào Ôn Hà, cần điều tra thêm mấy ngày, chân tướng sẽ nhanh chóng được rõ ràng.
Khương Tự nào có ngờ rằng, trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà Lục Lẫm đã làm được nhiều chuyện đến thế.
Cô vui vẻ: "Em cũng muốn nhìn xem, vào ngày biết được sự thật ông ấy sẽ phản ứng như thế nào."
Dựa theo tính tình của Khương Tranh Khiếu, rất có khả năng sẽ giận dữ tột độ.
Mẹ con Tào Ôn Hà cũng sẽ gánh chịu cái giá vốn có.
Khương Tự không muốn nhắc tới những người phiền lòng kia nữa, cô nghiêng người từ ghế lái phụ sang, nhìn chằm chằm Lục Lẫm: "Cho nên, lần gặp mặt tiếp theo, chính là lần hẹn hò chính thức đầu tiên của chúng ta à?"
Lục Lẫm bật cười: "Anh còn tưởng là chúng ta đã hẹn hò rất nhiều lần rồi chứ?"
Khương Tự khoanh tay lại: "Lúc trước sao có thể so với bây giờ? Khi đó là anh theo đuổi em, em còn chưa có đồng ý anh nhé."
Chuyện gì Lục Lẫm cũng nghe theo Khương Tự: "Được, Khương đại tiểu thư nói rất đúng, xem như cuộc hẹn hò đầu tiên của chúng ta."
Dù trong mắt Khương Tự không chứa nổi một hạt cát, nhưng từ trước đến nay cô sẽ không tức giận vì người không đáng, cô chỉ cần sống thật hạnh phúc là được.
Khương Tranh Khiếu nhanh chóng xử lý xong chuyện ở Bắc Bình, chạy về Thượng Hải.
Trước khi quay về, ông ấy cẩn thận cảnh cáo Tào Ôn Hà một phen, không cho phép bọn họ tìm đến chỗ Khương Tự làm ầm ĩ.
Khương Tranh Khiếu vừa về đến nhà thì Lục Lẫm lập tức đến cửa cầu hôn.
Rõ ràng trước đó ông ấy không ngừng khen ngợi Lục Lẫm, nhưng khi Lục Lẫm thật sự muốn cưới con gái của ông ấy thì ông ấy lại có chút không nỡ.
Ông ấy không nỡ cho Khương Tự rời nhà.
Chẳng qua Khương Tranh Khiếu cũng hiểu rõ, cho dù ông ấy không đồng ý thì Khương Tự cũng sẽ kết hôn với Lục Lẫm.
Huống hồ, ông ấy đã không có lập trường để khua tay múa chân với cuộc hôn nhân này.
Sau khi Lục Lẫm và Khương Tự đính hôn thì thường xuyên chạy ra ngoài, căn bản không muốn xoa dịu quan hệ với Khương Tranh Khiếu.
Khương Tranh Khiếu trơ mắt nhìn cô con gái ông ấy tự tay nuôi lớn trở thành báu vật của người khác.
Tất cả những chuyện này đều là ông ấy gieo gió gặt bão.
Vào lần hẹn hò đầu tiên của Khương Tự và Lục Lẫm, danh hiệu trên người Khương Tự đã thay đổi, cô trở thành vị hôn thê của Lục Lẫm.
Lần đầu hẹn hò, bọn họ đi rạp chiếu phim.
Sau khi bộ phim kết thúc, Khương Tự muốn đi tham quan phủ thiếu soái, người của nhà họ Lục đã biết thân phận của Khương Tự từ trước, đối xử với cô cực kỳ cung kính.
Dạo một vòng, Khương Tự không mấy hào hứng.
Trong nhà Lục Lẫm không có cảnh sắc gì đặc biệt, chẳng thú vị gì cả.
Vì để cho cuộc sống sau này của cô có thể phong phú hơn một chút, Khương Tự bắt đầu bắt tay vào việc thay đổi cách bài trí trong phủ thiếu soái.
"Đến lúc đó, tôi muốn trồng hoa hồng ở đây."
"Còn có rèm cửa nữa, thay bộ nào màu sáng hơn đi, để cho người nhìn thì tâm trạng sẽ vui vẻ ấy."
"..."
Lục Lẫm bảo quản gia ghi hết lại, lần lượt chấp hành dựa theo yêu cầu của Khương Tự.
Dù sao sau này Khương Tự sẽ là cô chủ của cái nhà này, phải ưu tiên sở thích của cô.
Người nhà họ Lục chưa bao giờ thấy Lục Lẫm quan tâm tới ai như vậy, thái độ đối xử với cô càng thêm cung kính.
Cuối cùng, Khương Tự bước vào thư phòng của Lục Lẫm.
Cửa phòng vừa đóng lại, Khương Tự bỗng nhiên chớp chớp mắt với Lục Lẫm.
"Sao anh không hôn em?"
Khương Tự không nghĩ tới, mấy ngày nay thậm chí Lục Lẫm còn chẳng nắm tay cô lần nào, từ đầu đến cuối vẫn luôn cách cô một khoảng cách rất lịch sự.
Bọn họ cũng đính hôn rồi, tất nhiên là Khương Tự đã coi Lục Lẫm thành người của mình.
Có chuyện thì hỏi ngay.
Nghe thấy lời Khương Tự nói, Lục Lẫm ngẩn người tận mười mấy giây.
Khi anh cất tiếng lần nữa, giọng nói trầm khàn mất tiếng giống như bị mài qua: "Em nói gì cơ?"
Khương Tự mím môi, nhìn sang chỗ khác, trong miệng còn lẩm bẩm: "Loại chuyện này còn bắt em tự mở lời chắc?"
Vành tai dần dần đỏ lên bán đứng cô.
Lục Lẫm muốn bảo vệ Khương Tự, cho nên mới sẽ kiềm nén suy nghĩ của bản thân hết lần này tới lần khác.
Vào lúc Khương Tự nói ra những lời này, sợi dây lý trí trong đầu anh thình lình đứt đôi.
Khương Tự rũ mắt xuống, không nhìn thấy ánh mắt lúc này của Lục Lẫm.
Giống như hoàng hôn, nặng nề xao động.
Mấy giây sau, Khương Tự nghe thấy tiếng bước chân vang lên bên cạnh, cô vừa định quay đầu thì cơ thể chợt bay lên không, mũi chân rời khỏi mặt đất.
Cô khẽ kinh ngạc kêu lên một tiếng.
Lục Lẫm ôm cả người Khương Tự lên, hai nay ôm chặt lấy eo cô, nâng cô ngồi lên một góc bàn đọc sách.
Qua một thoáng cảm giác mất trọng lực, cuối cùng Khương Tự cũng hạ xuống, lúc này cô mới có cơ hội giương mắt nhìn về phía Lục Lẫm.
Khi cô nhìn thấy đôi mắt đen nhánh của Lục Lẫm, cô mới hiểu ra mình vừa nói sai rồi.
Sao mới trêu chọc có xíu mà người trước mặt đã thay đổi rồi?
Khương Tự còn chưa hiểu rõ, cả người vẫn còn đang ngây ngẩn thì hơi thở của Lục Lẫm đã nhanh chóng ập tới.
Môi anh chỉ còn cách Khương Tự mấy tấc, anh khẽ nói: "Vốn dĩ anh muốn kiềm nén một chút."
Vừa dứt lời, môi Khương Tự đã bị hôn lên.
Một nụ hôn che trời lấp đất, khiến Khương Tự bị bao quanh bởi mùi hương của Lục Lẫm.
Khương Tự không thở nổi, muốn nghiêng đầu hít thở.
Lục Lẫm nhận ra động tác của Khương Tự, bèn nắm chặt lấy tay cô đặt lên vai mình.
Khương Tự bị vây giữa bàn đọc sách và Lục Lẫm, cô không lùi lại được, bị ép ngửa đầu.
Cái bóng dưới đất như chồng lên nhau, dáng vẻ thân mật ấp má kề môi.
Kết thúc một nụ hôn, Khương Tự chỉ cảm thấy thời gian dài đẵng đẵng, không biết đã trôi qua bao lâu.
Lục Lẫm buông lỏng tay, giọng hơi mất tiếng: "Bù cả phần mấy ngày nay nữa."
Khương Tự giơ chân đạp Lục Lẫm một cái, lúc này Lục Lẫm rất dễ nói chuyện, ngoan ngoãn lùi về sau một bước.
Khương Tự nhắm chuẩn thời gian, nhảy từ trên bàn xuống.
Cô nâng tay lên, chạm lên khoé môi một cái, hít hà một hơi.
Cô tức giận nhìn Lục Lẫm, nói: "Em cần một cái khăn che mặt."
Lục Lẫm gật đầu, dịu dàng nói được.
Một lúc lâu sau, cửa thư phòng mở ra, Khương Tự giả vờ như không có chuyện gì xảy ra đi ra cửa trước.
Cô càng nghĩ càng tức, khẽ giậm chân mấy cái.
Sau lưng truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, Khương Tự xoay người.
Lục Lẫm đứng ở trong cánh cửa, bình tĩnh nhìn cô, dáng vẻ khác một trời một vực so với lúc đóng cửa thư phòng.
Khương Tự bỗng nhiên quay đầu, lườm anh một cái bằng ánh mắt tự nhận là dữ tợn, khoé mắt còn hơi ửng đỏ.
Khoé môi Lục Lẫm vẫn treo nụ cười: "Anh đưa em về nhà."
Khương Tự xoay đầu sang chỗ khác: "Hừ, không cần."
"Cả tuần sau không cho phép anh đến tìm..."
Còn chưa nói hết lời, vết thương trên khoé môi Khương Tự bị căng đau, hít vào một hơi, bị ép ngậm miệng lại.
Lục Lẫm đi đến trước mặt Khương Tự, giọng điệu dịu dàng không ít: "Ngày mai là lần hẹn hò thứ hai của chúng ta, anh đến đón em."
Theo lời những người nhà họ Lục chứng kiến hôm đó nói, chẳng biết tại sao sau khi Khương đại tiểu thư bước ra khỏi thư phòng của Lục thiếu soái lại dùng khăn che mặt bịt kín mặt.
Khăn che mặt che kín nửa mặt dưới của Khương Tự.
Thi nhau suy đoán.
Có lẽ là do mùa hè nhiều muỗi, không cẩn thận đốt lên mặt Khương đại tiểu thư, cho nên người xưa nay thích trưng diện như cô ấy mới có thể dùng khăn che mặt.
Hoặc là Khương Tự không cẩn thận đụng vào đâu đó, khoé môi bị va rách.
Trên thực tế, môi Khương Tự rách da, là bị Lục Lẫm hôn.
Tất cả những người trong nhà họ Lục đều không nghĩ tới trường hợp này.
Nếu Khương Tự có thể nghe thấy tiếng lòng của những người khác trong nhà họ Lục, chắc chắn cô sẽ mạnh mẽ lên án một trận, để cho bọn họ biết bộ mặt thật của Lục thiếu soái.
Lục thiếu soái từ trước đến nay không gần nữ sắc, chỉ cần gặp phải Khương Tự thì sẽ liên tục mất khống chế.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]