Trong mơ, thái độ của Lục Lẫm rất dứt khoát và kiên quyết.
Giống như chuyện gì cũng không thể ngăn cản anh, ngay cả Khương Tự cũng không thể.
Khương Tự còn đắm chìm trong cảm xúc bi thương và hồi hộp trong mơ, mắt cô nhắm chặt, hàng lông mày cũng cau lại, lông mi khẽ run.
Cô bất giác rơi nước mắt.
Giấc mơ ngừng bặt, Khương Tự không thể nhìn đến cuối cùng.
Cũng không nhìn thấy kết cục.
Một giây sau, Khương Tự mở bừng mắt, đập vào mắt là trần nhà trên đỉnh đầu.
Ánh sáng trong phòng rất mờ, trong không khí tràn đầy mùi hoa nhàn nhạt.
Ánh mắt Khương Tự còn hơi mê mang, cô vô thức nghiêng đầu, cảm nhận được cảm giác ẩm ướt trên gối đầu.
Lục Lẫm đang nhắm mắt nằm bên cạnh cô.
Không có âm thanh, chỉ có lồng ngực khẽ phập phồng.
Cảm xúc trong mơ lan tràn đến hiện tại.
Lúc này, cơn buồn ngủ của Khương Tự đã hoàn toàn biến mất.
Cô ngồi dậy, quay về phía Lục Lẫm ôm chân ngồi trên giường.
Cảm giác của Lục Lẫm rất nhạy bén, vào lúc Khương Tự xoay người rời giường thì anh đã nhận ra rồi.
Dưới ánh trăng mờ tối, Khương Tự ngơ ngác ngồi trên giường, thậm chí quên chớp mắt.
Anh nghiêng đầu nhìn cô, giọng nói vừa tỉnh ngủ khàn khàn.
"Sao vậy, không ngủ được à?"
Lục Lẫm không biết Khương Tự mơ thấy quá khứ anh chưa từng lộ ra nửa lời kia.
Khương Tự không trả lời, cô nghiêng người đổ về phía Lục Lẫm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-thanh-anh-trang-sang-cua-vai-phan-dien-nho-gay-su/3388215/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.