Cả ngày Khương Tự đều không đi ra ngoài.
Cô tắm rửa xong từ sớm rồi ngồi trước bàn trang điểm ngẩn người, từ từ xoa sữa dưỡng thể mùi hoa hồng lên đùi.
Lần trước Khương Tự tìm bảo tiêu đóng vai bọn cướp không thành công, ngược lại bị Lục Lẫm chơi lại một vố.
Hiện tại cô mới rảnh, phải tìm ít chuyện cho Lục Lẫm làm.
Khương Tự ngồi trước gương gác chân lên chiếc ghế mềm bên cạnh, làn da trơn nhẵn, chân nhỏ trắng đến chói mắt.
Cô đang thất thần nghĩ ngợi, dưới tay bỗng nhiên có cảm giác hơi nhô lên.
Cô cúi đầu nhìn xuống.
Trên cẳng chân có một vết sẹo rất khó phát hiện, mờ đến mức gần như sắp biến mất.
Thế nhưng ánh mắt Khương Tự lại chăm chú vào đó.
Vậy mà vị trí của vết sẹo này lại giống hệt vị trí vết sẹo kiếp trước của cô.
Khương Tự nhớ rất rõ, vết sẹo này là do bị viên đạn cọ qua mà thành.
Rõ ràng đã sang một đời khác, nhưng vết sẹo vẫn đi theo cô.
Nếu như vết sẹo của cô vẫn còn, vậy thì có phải vết sẹo trên ngực Lục Lẫm cũng vẫn tồn tại như cũ không?
Nghĩ đến đây Khương Tự gửi cho Lục Lẫm một tin nhắn.
"Tối nay mấy giờ anh về nhà?"
Lần đầu tiên Khương Tự chủ động hỏi tình hình của Lục Lẫm như vậy.
Lục Lẫm trả lời tin nhắn rất nhanh: "Có lẽ là tám giờ tối."
Đúng tám giờ, xe của Lục Lẫm về tới nhà họ Lục.
Lần đầu tiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-thanh-anh-trang-sang-cua-vai-phan-dien-nho-gay-su/3388207/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.