Trấn Thanh là nơi Khương Tự lớn lên.
Bầu trời bắt đầu xuất hiện màn mưa phùn như tơ, không khí xung quanh trở nên ẩm ướt.
Một chiếc xe màu đen xuyên qua màn sương trắng đi đến, ngừng ở lối vào của trấn nhỏ.
Cửa xe mở ra, Lục Lẫm đi xuống xe.
Dáng người Lục Lẫm cao lớn, một thân tây trang, ngũ quan lạnh lùng.
Trong mưa, anh bung ô đen ra, mưa phùn rơi lác đác bên ngoài.
Lục Lẫm đã xong việc ở thành phố C, anh đi xe hơn một tiếng đồng hồ đến quê của Khương Tự.
Anh đã cố gắng lái một chiếc xe đời thấp nhất nhưng vẫn không hợp với trấn nhỏ này.
Trấn Thanh nói là trấn nhỏ, kỳ thật đúng là không lớn, thậm chí còn có chút rách nát.
Người dân khi nhìn thấy Lục Lẫm, ánh mắt đều hiện rõ sự đề phòng.
Có một ông cụ tò mò tới gần: “Cậu tên là gì?”
Lục Lẫm: “Cháu họ Lục.”
Ông cụ lại hỏi: “Cô Lục quyên tiền cho chúng tôi sửa đường tháng trước có quan hệ như thế nào với cậu?”
Lục Lẫm ngẩn ra: “Cô Lục?”
Ông cụ: “Chính là cô Lục ở thành phố A đó, cô ấy không cần báo đáp, cũng không để lại tên họ, giúp trấn nhỏ của chúng tôi sửa đường miễn phí.”
“Chúng tôi chỉ biết cô ấy là cô Lục.”
Khuôn mặt lạnh lùng của Lục Lẫm hiện lên ý cười: “Đó là vợ của cháu.”
Vốn dĩ người trong trấn nhỏ đối với Lục Lẫm là một vị khách xa lạ tới từ bên ngoài còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-thanh-anh-trang-sang-cua-vai-phan-dien-nho-gay-su/3388180/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.