Khương Tự cũng mặc kệ ánh mắt của người khác đối với cô, cô chỉ biết hiện tại mình phải lấy máu.
Khương Tự đi tới trước nơi lấy máu, đôi lông mày xinh đẹp nhíu lại.
Cô không thích cảm giác kim tiêm chui vào da, nhưng cô càng không thích mọi chuyện đều nằm ngoài tầm kiểm soát của cô.
Cho nên khi y tá lấy máu, Khương Tự nhìn chằm chằm suốt toàn bộ quá trình cô ấy làm cho đến khi kết thúc.
Rất may trình độ của y tá rất tốt nên không có sai lầm.
Dựa theo thứ tự xếp hàng, Lục Tinh Trầm là người tiếp theo.
Không biết tại sao, vẻ mặt của cậu có hơi nghiêm trọng.
Khương Tự đứng lên khỏi chỗ ngồi, rất nhanh đã nhận ra Lục Tinh Trầm có chút khác lạ.
Cô suy nghĩ vài giây, đoán được nguyên do.
Khương Tự cười tủm tỉm mở miệng: “Lục Tinh Trầm, cậu sẽ không ngất chứ?”
Lục Tinh Trầm phản ứng rất kịch liệt: “Sao có thể chứ!”
Khương Tự cảm thấy đã đủ hiểu rồi, cô không muốn nói nhảm với cậu nữa.
Cô hất cằm về phía Lục Tư Việt, nũng nịu ra lệnh: “Miễn cưỡng cho cậu ấy mượn thảm đi.”
Lục Tư Việt nhịn cười, ngoan ngoãn làm theo.
Giây tiếp theo, trước mắt Lục Tinh Trầm tối sầm, xúc cảm mềm mại ụp lên đầu cậu.
Che lại toàn bộ tầm mắt của cậu.
Không đúng, thảm ở đâu ra vậy?
Khương Tự ngại ghế bệnh viện bẩn, đây không phải là thảm lót ghế vừa rồi cô dùng hay sao?
Sau khi Lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-thanh-anh-trang-sang-cua-vai-phan-dien-nho-gay-su/3388178/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.