Mặc dù Diệp Tự Vinh rất tức tối nhưng trong miệng vẫn lẩm bẩm một câu như niệm chú: “Không chấp nhặt với hùng hài tử*, không chấp nhặt với hùng hài tử…”
*Hùng hài tử: Thuật ngữ internet, dùng để chỉ những đứa trẻ nghịch ngợm, không hiểu chuyện (có thể hiểu như nít ranh, ranh con, trẻ trâu các thứ).
Diệp Tự Vinh bình tĩnh lại, thấy trong miếu có nhiều người không phải nơi tốt để nói chuyện liền bảo: “Trong miếu nhiều người, chúng ta ra chỗ khác nói!”
Đến một nơi rừng núi vắng vẻ không một bóng người họ mới dừng chân.
Diệp Tự Vinh: “Đến đây là được rồi, ta đã đến đây mấy ngày cũng xem qua biểu hiện người dân ở đây, họ đều là người kì quặc. Khi ta mới đến họ nói nơi đây rất thịnh vượng, ta chỉ phản bác lại họ đã ném đồ đuổi ta đi. Hơn nữa ta nói miếu này để hướng thiếu ánh sáng không tốt họ nói cũng không nói mà trực tiếp đẩy ta xuống bậc thang. Rõ ràng ta không làm gì sai mà.”
Bốn người bất lực nhìn Diệp Tự Vinh, nói như vậy họ chưa đánh chết hắn là may.
Trao đổi một lúc lâu cũng không có kết quả, bọn họ đi về một nhà trọ ở tạm một đêm, chuyện điều tra để lại cho ngày hôm sau.
Đêm đó Cố Diễm ngồi thiền tu luyện, trên trán hắn rịn ra một tầng mồ hôi mỏng, bàn tay nổi đầy gân xanh, đan điền màu vàng kim của hắn có một luồng khí đen xâm nhập, luồng khí đen ngày càng khuếch tán bao trùm toàn bộ đan điền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-thanh-anh-trang-sang-cua-nhan-vat-phan-dien/3599724/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.