Thứ đó rít gào, tìm kiếm xung quanh, không thấy bất kì một ai cả. Giản Triều Vân biến mất khỏi đó, nó giận dữ đánh hơi sau đó loay hoay nhảy ra bên ngoài.
Trước đó Giản Triều Vân ngơ ngác bị Tiết Minh ôm theo bên người, bọn họ chạy ra khỏi cung, trốn vào một rừng sâu. Bởi nếu có muốn đánh nhau cũng không nên ở một nơi có nhiều người, tránh làm liên lụy đến họ.
Ở sâu trong núi đã đặt trận pháp chỉ chờ dẫn dụ được nó.
Khi nó chạy đến, dẫm ngay lên trận pháp, ngàn vạn thanh kiếm chĩa vào nó, đâm xuyên qua cơ thể của thứ đó. Nó nhẹ nhàng rút từng thanh kiếm ra như thể những thanh kiếm ấy không hề làm tổn thương được nó.
Nó đánh hơi trong không gian, nhìn lên phía trên cây, nó cười ngoác miệng đến tận mang tai. Khuất Chính bị nó nhắm đến, nó nhảy phắt lên, hắn nhanh chân đạp cước bay sang cành khác.
Thứ đó vẫn dai dẳng đuổi đằng sau hắn, Khuất Chính niệm trong miệng, từ sau hắn xuất hiện những tinh thể băng sắc nhọn phi về phía thứ đó. Băng khi đâm qua nó liền bị đóng băng lại chỗ đó, tốc độ lan rất nhanh rồi cả cơ thể nó bị đóng băng hoàn toàn.
Nhìn thứ đã chết kia, phải công nhận rằng mỗi đệ tử của Linh Vũ Phong đều rất giỏi, ngoại trừ y.
Nhưng Giản Triều Vân cứ cảm thấy bất an trong lòng, mọi chuyện sẽ dễ dàng như thế sao? Trong sách rõ là khó hơn mà.
Mới nãy Giản Triều Vân còn đứng cạnh Tiết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-thanh-anh-trang-sang-cua-nhan-vat-phan-dien/3599716/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.