Giản Triều Vân tỉnh dậy, định chống tay ngồi dậy nhưng tay lại bị vướng cái gì đó.
Y nhìn sang bên cạnh giường, Tiết Minh gục mặt xuống giường, tay vẫn nắm chặt lấy tay y.
Cảm nhận được độ ấm trên tay mình, Giản Triều Vân nhìn hắn hồi lâu. Tay nắm lại tay của hắn, y nhắm mắt lại.
“Giản Triều Vân?”
Tiết Minh không biết tỉnh lại từ lúc nào, lo lắng nhìn y.
“Ta đi gọi sư tôn.”
Bàn tay Giản Triều Vân nắm chặt lại, không cho hắn đi, thậm chí ngồi bật dậy.
“Sư huynh, huynh đừng tránh mặt ta được không…”
Giọng nói nhỏ dần, sợ rằng đối phương sẽ nghe thấy.
Tiết Minh bất ngờ đến mức không dám nhúc nhích, hắn hoảng loạn: “Ta…ta…ngươi buông tay ra trước đi.”
Giản Triều Vân ngước lên nhìn hắn, không can tâm thả tay ra.
Trong lòng Tiết Minh loạn cào cào, đột nhiên lại không dám bước ra khỏi cửa nữa.
Chần chừ hồi lâu, Tiết Minh ngồi lại trên giường, đặt y nằm xuống.
“Ngoan ngoãn nằm im, đừng tự ý cử động.”
Hắn đi ra ngoài, từ bên ngoài Thẩm An Nguyên đi vào, trước tiên xem qua mạch tượng của y sau đó mới nói.
“Lần này là vi sư có lỗi với ngươi, khiến ngươi chịu thương tổn, trong lần này ngươi không cần phải tham gia, nghỉ ngơi dưỡng sức đi.”
Giản Triều Vân gật đầu, sư tôn đã nói vậy sao y có thể từ chối.
Nhưng buổi tiệc tạ lỗi Tiêu Vương mời y đi thì vẫn phải đi, nhưng cũng là lần cuối Giản Triều Vân gặp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-thanh-anh-trang-sang-cua-nhan-vat-phan-dien/3599715/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.