Ở Linh Vũ Phong, khi Cố Diễm biết chuyện y và Thẩm An Nguyên thì đã là mấy ngày sau, hắn còn hậm hực sao sư tôn lại không đưa hắn đi. Trong lúc tập luyện kiếm pháp, Cố Diễm mất tập trung, suýt nữa đập thẳng vào cái cây của Thẩm An Nguyên chăm sóc.
Tiết Minh thấy hắn như vậy mới lại gần, mở miệng ra toàn lời châm chọc: “Ngươi không được đi cùng với sư tôn à?”
Đang trong lúc nóng giận Cố Diễm cũng châm chọc lại hắn một câu: “Ngươi không được đi cùng với ái nhân nên mới ra đây châm chọc ta sao?”
Tiết Minh hơi nổi gân cổ, gằn giọng nói với hắn: “Ái nhân nào? Ta làm gì có ái nhân?”
Cố Diễm nào có để yên: “Đương nhiên là chủ nhân của dấu vết trên cổ ngươi rồi.”
Ngay lúc đó Tiết Minh lao vào đánh Cố Diễm, rồi thành hai người đánh nhau.
Mà lúc ấy, “ái nhân” của Tiết Minh lại tìm thấy một số đồ vật. Có vẻ như cũng là đồ tốt, Giản Triều Vân cất vào trong túi không gian.
Y dạo quanh vòng vòng thành cổ, bất ngờ rằng tuy thành cổ trông tồi tàn, cũ nát nhưng đằng sau nó lại là một đồng bằng rộng lớn, trong đó trồng những bông hoa nho nhỏ, khi Giản Triều Vân đi qua nó sẽ phát sáng, còn vui mắt.
Cảm nhận được linh khí nồng đậm trong không khí, Giản Triều Vân biết lúc này y nên đột phá lên trúc cơ, tạm thời nơi này an toàn nên y mới dám ngồi xuống một để đột phá.
Chỉ sau một lúc, từ trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-thanh-anh-trang-sang-cua-nhan-vat-phan-dien/3599703/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.