Giản Triều Vân nhìn những đảo trên không trung, đường đi duy nhất qua nó là những sợi dây xích, chúng nối lại chằng chịt. Cao nhất là một đảo to lớn, vì quá cao nên Giản Triều Vân cũng không rõ trên đó có gì.
Ai ngờ Thẩm An Nguyên rất nhanh đạp một cái đã nhảy lên dây xích đi lên hòn đảo cao hơn, bỏ y lại một mình. Khi lên đến nơi Thẩm An Nguyên quay lại nhìn y, lanh lùng nói: “Với mức độ này chắc là ngươi vẫn có thể leo lên nhỉ.”
Má nó, sư tôn y bỏ y lại thì thôi đi, còn như vậy nữa. Dù có ra sao Giản Triều Vân vẫn mong bản thân mình không ngã xuống dưới.
Giản Triều Vân chập chững bước lên dây xích, y sợ hãi nhìn xuống dưới, sợ rằng trượt chân một cái sẽ rớt xuống vực sâu vạn trượng.
Thẩm An Nguyên biết y đang sợ hãi, hắn trấn an y: “Đừng nhìn xuống dưới, chuyển động giống như trong côn pháp ta từng dạy.”
Y hít một hơi, theo lời Thẩm An Nguyên dặn, bước từng bước lên dây xích, bước chân dẫm lên thật nhẹ nhàng, y đi về phía trước.
Ngay lúc sắp đến nơi, dây xích đột nhiên bị lung lay, Giản Triều Vân không vững bị dây xích làm cho trật chân, y rớt xuống dưới.
Giản Triều Vân rơi rất nhanh, Thẩm An Nguyên bay theo không kịp, chỉ kịp tạo một vào bảo hộ quanh người y để khi chạm đất sẽ an toàn.
Tốc độ rơi rất nhanh nhưng mãi vẫn chưa thấy chạm đất. Trong lòng y lo sợ, nếu không có vòng bảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-thanh-anh-trang-sang-cua-nhan-vat-phan-dien/3599702/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.