Chiếc xe ngựa lắc lư chầm chậm trên con đường lát đá, bên trong, Thẩm Mặc đang tựa người vào ghế, ánh mắt thâm trầm nhìn ra ngoài qua rèm cửa. Dù vẻ mặt lạnh lùng như thường lệ, trong đầu hắn vẫn không ngừng vang vọng những lời nói của Mộc Yên.
"Ngưỡng mộ ta?" Hắn khẽ lẩm bẩm, đôi môi mím chặt. Cô gái đó rõ ràng không giống bất kỳ ai mà hắn từng gặp, luôn biết cách khiến hắn bất ngờ.
Đúng lúc này, Hàn Chiêu, người luôn cẩn trọng ở bên cạnh, bỗng lên tiếng, phá tan dòng suy nghĩ của hắn:
"Vương gia, Thuận Thái Phi vừa gửi lời triệu kiến. Người muốn Vương gia lập tức vào cung."
Đôi mắt Thẩm Mặc lóe lên một tia sáng hiếm hoi, nét lạnh lùng trên gương mặt cũng dần tan biến. Hắn khẽ nhếch môi, giọng nói không giấu nổi sự mong đợi:
"Mau, đừng để mẫu phi đợi lâu."
Hàn Chiêu lập tức ra hiệu cho phu xe tăng tốc. Đối với Thẩm Mặc, Thuận Thái Phi không chỉ là một người mẹ, mà còn là người duy nhất trong cung mà hắn cảm thấy có thể dựa vào. Hắn luôn tôn kính và yêu thương bà, vì vậy, mỗi lần được gặp bà đều mang đến cho hắn sự an ủi đặc biệt.
Khi xe ngựa tiến gần đến cổng cung, Thẩm Mặc chỉnh lại y phục, ánh mắt kiên nghị hơn. Dù trong lòng hắn có bao nhiêu suy tư, mỗi lần đối diện với mẫu phi, hắn đều muốn xuất hiện với vẻ ngoài bình tĩnh và mạnh mẽ nhất.
"Vương gia, đến nơi rồi." Hàn Chiêu hạ giọng nhắc nhở.
Thẩm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-thanh-anh-sang-cua-nhan-vat-phan-dien/3746777/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.