🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Lý Yến nhìn chằm chằm vào chiếc thẻ tre số 6 trong tay mình, không giấu nổi sự ngạc nhiên. Rõ ràng số 6 là của Mộc Linh Dao, sao giờ lại ở chỗ mình? Trước khi cô kịp lên tiếng, âm thanh quen thuộc vang lên trong đầu:

[Hệ thống]: "Ký chủ, vì sự phát triển của cốt truyện, ta đã điều chỉnh thẻ tre. Đây là cơ hội tốt để ký chủ tiếp xúc với phản diện Thẩm Mặc, tăng độ hảo cảm."

Lý Yến tức đến nỗi suýt thì đập tay xuống bàn. "Ngươi làm trò gì vậy? Sao tự tiện thay đổi mà không báo trước?"

[Hệ thống]: "Nếu báo trước, ký chủ sẽ không tự nhiên. Ta làm vậy là vì tương lai của người thôi."

"Vì tương lai của ta hay của ngươi?" Cô nghiến răng, nhưng biết mình không thể thay đổi gì.

Cố gắng bình tĩnh lại, Lý Yến ngẩng đầu, nở nụ cười gượng gạo. “Xem ra thẻ số 6 thật sự là của ta rồi.”

Bầu không khí trong sảnh bỗng chốc trở nên ngột ngạt. Những tiếng cười đùa lúc trước giờ đây hoàn toàn tan biến, thay vào đó là sự căng thẳng đến nghẹt thở. Đặc biệt là Mộc Thanh Tuyền, khuôn mặt vốn hào hứng của con bé giờ tái nhợt như tờ giấy. Con bé không phải không biết thân phận của vị Thanh Vương này đáng sợ đến nhường nào. Thật không ngờ, chính nó lại đưa ra yêu cầu khiến mọi người rơi vào tình cảnh khó xử.

Mộc Thanh Tuyền lắp bắp, cố gắng chữa cháy: "À... à, trò chơi này... không tính! Đúng, không tính! Không thể đưa ra yêu cầu với Thanh Vương gia được!"

Những người khác lập tức phụ họa, gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.

Mộc Linh Dao nói "Phải, đúng vậy! Là lỗi của bọn tiểu bối. Làm sao dám bất kính như vậy!"

"Đúng, trò này không hợp lý chút nào. Chúng ta bỏ qua ván này đi!" Mộc Văn Kỳ hùa theo

Tất cả đều cố gắng cứu vãn tình thế, ánh mắt len lén nhìn về phía Thẩm Mặc, hy vọng vị vương gia lạnh lùng này sẽ bỏ qua sự đường đột của tứ muội.



Nhưng không ngờ, Thẩm Mặc người từ đầu đến giờ vẫn giữ im lặng, bất ngờ lên tiếng.

"Sao lại không tính?"

Giọng nói của hắn không lớn, nhưng mang theo sự uy nghiêm bức người, vang vọng khắp sảnh. Ánh mắt lạnh lùng quét qua đám đông khiến ai nấy đều bất giác cúi đầu, không dám nhìn thẳng.

"Bổn vương không xứng tham gia trò chơi này cùng các người sao?" Hắn nhếch môi, nụ cười nhàn nhạt nhưng lại khiến người khác cảm thấy áp lực nặng nề.

Không khí như đông cứng lại, không ai dám thở mạnh. Mộc Thanh Tuyền cúi gằm mặt, mồ hôi lạnh rịn đầy trán, trong lòng chỉ còn một suy nghĩ: Xong rồi, lần này mình thật sự tự tìm cái chết rồi!

Lý Yến ngồi bên cạnh cũng cảm thấy căng thẳng, nhưng lại phải cố gắng tỏ ra bình tĩnh. Cô nở một nụ cười khéo léo, phá vỡ sự im lặng đáng sợ:

"Vương gia quá lời rồi, làm sao chúng thần lại dám có ý nghĩ bất kính như vậy? Chỉ là trò chơi nhỏ, không đáng để người bận lòng."

Thẩm Mặc quay đầu nhìn Lý Yến, ánh mắt lạnh lùng như đang dò xét. Sau một hồi im lặng, hắn khẽ nhếch môi: "Nếu đã là trò chơi, vậy thì cứ chơi cho đúng luật. Bổn vương không muốn trở thành ngoại lệ."

Câu nói của hắn như một lời tuyên bố khiến cả sảnh đường trở nên náo động. Không ai dám cãi lời, chỉ có thể cười gượng gạo, thầm cầu nguyện trò chơi sớm kết thúc để thoát khỏi bầu không khí căng thẳng này.

Mộc Thanh Tuyền cúi đầu lí nhí: "Vậy... vậy trò chơi tiếp tục... xin Vương gia lượng thứ nếu có điều gì không phải."

Thẩm Mặc nhàn nhạt đáp: "Cứ tiếp tục. Ta rất tò mò xem các người còn trò gì thú vị hơn."

Không ai dám cười thêm nữa. Cả sảnh đường chỉ còn tiếng tim đập thình thịch của những người đang cố gắng giữ bình tĩnh.

Thẩm Mặc cầm chén rượu lên, ánh mắt trầm tĩnh như mặt nước mùa thu, không gợn sóng. Lý Yến ngồi đối diện, tay hơi run khi cầm chén rượu của mình. Ánh mắt của mọi người trong sảnh đều dồn về phía họ, tò mò xen lẫn lo lắng.



Lý Yến cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhưng không thể ngăn trái tim đập thình thịch trong lồng ngực. Cô nghiêng chén rượu, nhẹ nhàng vòng tay qua cánh tay Thẩm Mặc để thực hiện nghi thức giao bôi.

Trong khoảnh khắc hai người chạm tay, hơi lạnh từ làn da của Thẩm Mặc khiến cô hơi giật mình. Nhưng không để lộ ra ngoài, cô khẽ nói qua làn hơi rượu:

"Vương gia thứ tội... thần nữ cũng là bất đắc dĩ thôi."

Thẩm Mặc nhìn cô, ánh mắt sắc bén khiến Lý Yến cảm thấy như bị nhìn thấu. Hắn nhấc chén rượu lên, chậm rãi uống một ngụm. "Thứ tội? Bổn vương không hề trách cứ."

Hắn dừng lại, ánh mắt hơi cong lên, mang theo ý vị khó đoán. "Nếu đã là trò chơi, thì phải chơi cho trọn vẹn. Đúng không, Mộc nhị tiểu thư ? "

Lý Yến cười gượng, không dám trả lời. Cô nhanh chóng uống hết chén rượu trong tay để che giấu sự lúng túng. Hương rượu mạnh nồng cay làm cổ họng cô nóng rực, nhưng cảm giác đó lại không khó chịu bằng ánh mắt của Thẩm Mặc đang khóa chặt trên người cô.

Mộc Thanh Tuyền ở bên cạnh nhìn mà suýt thì phát khóc. Bé con vốn chỉ muốn tạo chút không khí vui vẻ, ai ngờ lại đẩy nhị tỷ vào tình thế khó xử như vậy. Nó lén kéo tay áo của Lý Yến, định nói gì đó, nhưng lại bị cô giấu tay đi.

Sau khi uống xong, Thẩm Mặc đặt chén rượu xuống bàn, âm thanh của nó vang lên rõ ràng trong không gian yên tĩnh. Hắn nhìn quanh sảnh, khẽ cười nhạt. "Trò chơi này thú vị. Tiếp tục đi."

Lời nói của hắn như một mệnh lệnh khiến không ai dám lên tiếng phản đối. Nhưng trong lòng mọi người đều ngầm thở phào nhẹ nhõm, ít nhất lần này Thẩm Mặc không nổi giận.

Lý Yến cố nén tiếng thở dài, cầm lấy ống tre để tiếp tục trò chơi. Nhưng trong lòng cô thầm nghĩ: " Hệ thống ngươi đúng là muốn đẩy ta vào chỗ chết mà! "

[Hệ thống]: "Ký chủ, độ hảo cảm của Thẩm Mặc đã tăng lên -5 điểm. Tiếp tục duy trì tương tác tích cực để đạt được kết quả tốt hơn."

Lý Yến hậm hực: " Tương tác tích cực? Nếu ta không khéo léo, có khi đã mất đầu rồi ấy chứ! "
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.