Minh Hân được anh chàng đó đưa ra ngoài. Anh ta dẫn cô chạy nhanh đến nơi anh đã đậu xe. Hai người vào xe rồi nhanh chóng rời khỏi.
- Tại sao anh lại có mặt ở chỗ đó để mà cứu tôi? - Minh Hân quay sang hỏi.
Anh không trả lời câu hỏi của cô mà hỏi lại:
- Cô làm việc ở Ẩn Đêm sao?
- À…phải.
- Tôi cũng nghĩ vậy nên định tới đó tìm cô để cảm ơn chuyện lần trước. Trùng hợp thấy cô bị bọn chúng đưa đi nên mới theo sau xem có thể giúp gì cho cô không. - Anh giải thích, vẫn tập trung lái xe.
- Ra là vậy. Tôi cứu anh một, anh cũng cứu tôi một. Vậy thì chúng ta hòa phải không?
Anh liếc mắc nhìn cô, trong lòng nghĩ “Sòng phẳng gớm!”.
- Không sợ sao? - Anh đột nhiên hỏi.
- Không. - Cô trả lời chắc nịch. Sau đó quay sang mỉm cười tinh quái với anh. - Vì tôi biết anh sẽ tới cứu tôi mà!
- Sao cơ? - Anh ta quay phắt sang nhìn cô ngạc nhiên.
Cô thấy anh như vậy thì nở nụ cười tươi tắn:
- Đùa anh thôi mà! Làm sao mà tôi biết được. Nhưng dù không có anh thì anh hai tôi cũng sẽ nhanh chóng tìm ra tôi thôi! - Và cô cũng chắc rằng, Nguyên Hạo cũng sẽ dẽ dàng cứu được Khánh Ân.
- Anh hai?
- Đúng. Tôi tin anh ấy.
Hai người im lặng hồi lâu. Cô bỗng lên tiếng:
- Này, nếu giả sử có lần nữa gặp lại, tôi phải gọi anh là gì?
- Thế còn cô?
Cô cười hồn nhiên:
- Hân hạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-tan-cua-yeu-thuong/33990/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.