Mở cửa vào nhà, Hạnh Du biết thế nào cũng sẽ gặp Văn Hoàng với những lời chất vấn, nhưng cô không nghĩ nó sẽ quá tồi tệ.
- Tối qua em đã đi đâu? Gặp ai? Làm gì?
Luôn là những câu điều tra như thế, Hạnh Du chợt thấy tức cười. Nếu anh quan tâm tới cô thì đã luôn kiểm soát được hành trình của cô, luôn hiểu cảm xúc của cô, cô muốn gì, thích gì. Thậm chí anh còn có thể ngăn cản ba bắt cô đi coi mắt. Nhưng không, Hạnh Du cười thầm trong bụng, Văn Hoàng chẳng như thế. Chẳng những thế, anh còn luôn chất vấn cô như thể cô là một kẻ có tội.
Hạnh Du nuốt khan cố kiềm chế, cô đáp nhẹ nhàng:
- Em nhỡ đường, không đón được xe nên ngủ lại nhà bạn.
Văn Hoàng nhếch miệng cười vì xem đó là một lời nói dối. Anh bước tới gần cô nói:
- Em ngủ ở nhà Trần Nguyên Hạo? Hay là ngủ với Trần Nguyên Hạo?
Hạnh Du dường như tức giận, cặp mắt mở to nhìn Văn Hoàng. Cô mím môi không đáp, không biết cô có thể kìm chế bao lâu nữa.
Văn Hoàng tiếp tục nói với giọng mỉa mai:
- Sao? Tiến triển tới đâu rồi? Em nói thử đi! Ở chung một nhà hay ngủ chung một giường?
Hạnh Du gắt lên:
- Anh không được nghĩ em như thế!
- Không thì thế nào? - Văn Hoàng cũng lớn giọng.
Hạnh Du nhìn Văn Hoàng giận dữ. Cô đã quá quen với kiểu tra hỏi và mỉa mai như thế. Nhưng lần này, đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-tan-cua-yeu-thuong/2213675/chuong-57.html