Huy Khang trầm ngâm đứng gần chỗ khung cửasổ lớn bằng kính, hướng ánh mắt ra xa qua tấm kính trắng. Hai tay để trong túiquần, chiếc áo sơ mi trắng trông thanh thoát và phóng túng đầy hấp dẫn. Trong đầucậu lúc này hiện lên hình ảnh cô gái nhỏ trong bộ đồ đen trắng những đầy quyếnrũ, nét trưởng thành có nhiều hơn nhưng không bộc lộ rõ nét. Nhớ lại vẻ mặt vàánh mắt cô lúc nhướn mày trả lời câu hỏi của mình, Huy Khang bất giác nhếch môivẽ một đường cong hoàn mĩ.
Không cần chỉ dẫn, Minh Hân dễ dàng tìm tớiphòng của Huy Khang. Cậu không đóng cửa, Minh Hân cứ thể đẩy cửa bước vào. Côthấy Huy Khang đang đứng đó, dáng người cao lớn thanh thoát gắn lên nền trời rộnglớn bên ngoài cánh cửa. Như quen thuộc, nhưng lại như thật xa xôi. Minh Hân chợtnhận ra, đã lâu, rất lâu thậm chí là cô không nhớ chính xác là có hay không mộtHuy Khang trầm tư như thế.
Biết có người vào, Huy Khang không cần nghĩcũng biết đó là ai. Cậu chỉ nghiêng người nhìn lại như cố ý chứng minh mìnhđúng. Minh Hân nhìn cậu một cái rồi bước tới đứng cạnh bên.
Im lặng phải một lúc lâu, Huy Khang mới mởlời:
- Sao lại dùng cách này?
- Chú bất ngờ sao?
Câu hỏi ngược lại của Minh Hân chợt khiếnHuy Khang khó trả lời. Thấy cậu không đáp, Minh Hân nhìn ra phía ngoài nói tiếp:
- Chắc là không rồi. Vì chuyện gì có thểlàm cho Hoàng Huy Khang bất ngờ được chứ!
Huy Khang quay sang cô nói:
- So với sự trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-tan-cua-yeu-thuong/2213663/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.