Phải khó khăn lắm tôi mới đỡ được anh Uber tàn tật tên Nghĩa lên xe. Cậu ấy ngồi sau, tôi ngồi trước, không hiểu sao cứ thấy kì lạ thế quái nào ấy. Nghĩ vậy, tôi liền không do dự mà đeo luôn balo sau lưng cho chắc ăn, lỡ giữa đường đang chạy mà có ai tính giở trò lưu manh thì cũng không làm được. Nghĩa chẳng ý kiến gì, chỉ ngồi sau ôm balo của tôi cứng ngắc rồi cảm thán "Em... chạy xe điêu luyện thật...".
Tôi gật gù. Đương nhiên, trình độ lái xe của bố sao thua anh được. Anh cứ đùa...
Sau cùng, bác sĩ chuẩn đoán Nghĩa bị gì đó, tôi chẳng rõ, nhưng chân cậu ta lại được bó thành bột rồi. Mẹ kiếp, thế là khi không mất toi anh Uber rảnh xăng. Lũ nhóc ranh kia, bố mà tìm được chúng bây lần nữa, bố bằm cho chúng bây ra bã!!!
"Em chở anh về đi chứ" – Nghĩa nài nỉ tôi.
Ôi điên hay sao mà bắt tôi chở ông về...
"Làm người tốt phải làm cho trót, em chở anh về điiiii" – Nghĩa tiếp tục không ngừng khủng bố tinh thần tôi với bài ca bất diệt của cậu ấy. Ôi tên điên này, thân có những hai thằng bạn thân sức trâu sức chó không con nào bằng mà lại đi hành hạ một cô gái yếu mềm cành liễu cọng tơ như tôi à??? Nhưng thực sự thì cũng không phải là tôi không biết gì. Lúc tụi nhỏ làm đổ cái kệ, đáng lẽ là chân tôi nằm dưới kệ chứ chẳng phải chân Nghĩa, là cậu ấy đã giúp tôi qua được lần bó bột thứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-meo-cuoi-cap/3218396/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.