Ba ngày nghỉ trôi qua, lại bắt đầu đi làm, Lâm Hồi định buổi tối ngủ sớm một chút nhưng hiển nhiên Hạ Kiến Sơn còn chưa đã. Hai người làm xong thì đã rạng sáng, Hạ Kiến Sơn bắt đầu nghĩ đến kế hoạch nghỉ tết Âm Lịch: “Tết em muốn đi đâu?”
Lâm Hồi mệt rã rời, mơ mơ màng màng trả lời: “… Tết? Em phải về nhà một chuyến…”
Từ khi bà nội qua đời, mỗi năm Lâm Hồi sẽ về quê một lần, thay đổi chữ “Phúc” dán trong nhà, sau đó mới trở lại Kinh Hoa. Mấy năm đầu, anh còn đi du lịch các thành phố khác để thả lỏng một chút. Nhưng đi du lịch một mình vào tết Âm lịch rất dễ nhận được sự quan tâm từ người xa lạ, điều này khiến Lâm Hồi mất tự nhiên – giống như có âm thanh luôn nhắc nhở anh chỉ còn một mình. Về sau anh dứt khoát không đi nữa, nằm nhà nghỉ ngơi hết ngày, chơi game, xem TV, mua đủ thức ăn là được. Vì vậy mỗi năm vào Tết Âm Lịch, anh đều báo với phòng hành chính cứ xếp anh trực, để những người khác ăn tết trọn vẹn. Mọi người đều khen trợ lý Lâm tốt bụng, chỉ có chính Lâm Hồi hiểu có lẽ anh là người duy nhất mong kỳ nghỉ trôi qua thật nhanh.
Hạ Kiến Sơn nghe Lâm Hồi trả lời mới nhớ ra: Cũng đúng, ăn tết đều phải về nhà. Sau đó hắn bắt đầu chờ mong về nhà cùng Lâm Hồi, hắn rất muốn ngắm nhìn nơi Lâm Hồi lớn lên: Cây đào, con sông, con đường sỏi đá trước nhà, những thứ Lâm Hồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ly-lam-co-loi-muon-noi/3687971/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.