Thực sự tôi hiểu được Emma bắt buộc phải làm vậy để không tỏ ra bất thường.
Tôi hiểu lắm chứ.
Nhưng nhìn thấy Garrett trìu mến chạm vào cô gái khác, tim tôi ngập tràn ghen tuông và buồn bã.Garrett không còn và sẽ không bao giờ là của tôi nữa.
Tôi vẫn cứ chờ đợi Garrett lùi lại, khoanh tay trước ngực và nói, Ôi chúa ơi, cô không phải là Sutton.
Tôi cứ mãi hy vọng như vậy.
Nhưng chuyện đó không hề xảy ra."Gần đây em lạ thật đấy." Garrett hẩy cái ba lô trên vai.Đúng rồi! Tôi nghĩ.
Cuối cùng cũng có người để ý rồi!Emma cũng nghĩ y như vậy, ngay lập tức cô tỏ ra phòng thủ.
Nhưng Garrett lại nói thêm, "Anh cảm thấy như đã không gặp em hàng tuần rồi ấy.
Đi ăn bánh Mêxicô ở tiệm Blanco với anh không?"Emma ngó vào trong tủ đồ.
"Ngay bây giờ hả?"Garrett khoanh tay trước ngực.
"Ừ, bây giờ luôn.
Em đâu có tập tennis đâu phải không? Anh cũng không phải tập đá banh.
Và đừng có sợ – một đĩa bánh nachos không làm em lên hai ký lô đâu.
Mà cho dù em có lên thêm hai ký nữa anh vẫn cứ yêu em như thường."Emma cười nhạo.
Cô chùn bước không phải vì sợ lên cân – cô đã từng đạt giải thưởng Danh Dự trong cuộc thi ăn hot dog ở Vegas năm ngoái.
Một cô gái nhỏ nhắn người Nhật với cái bụng không đáy đã đánh bại cô.
Nhưng cái mà cô sợ là cảm giác ở một mình với Garrett.Anh vẫn cứ yêu em, anh vừa nói như vậy.
Nhưng nếu anh thật lòng yêu Sutton, sao anh lại không nhận ra Emma
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-lua-gat/4160797/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.