Cả đám bọn tôi tụ tập trước khung hình, tôi ấn nút chụp.
"Đẹp, nhưng không hoàn hảo," tôi nói khi kiểm tra lại ảnh.
"M, cậu lại làm vẻ mặt tôi-là-hoa-hậu nữa rồi." Tôi quay khung hình về phía mình và mỉm cười thánh thiện như thể tất-cả-những-gì-tôi-ao-ước-là-nền-hoà-bình-thế-giới.Laurel nhìn qua vai tôi.
"Sao không thấy em vậy!" Con bé chỉ vào cánh tay trần trên hình – đó là phần duy nhất trên cơ thể nó lọt được vào khung hình."Chị biết," tôi nói.
"Chị cố ý mà."Vẻ mặt Laurel trông cực kỳ tổn thương.
Madeline và Charlotte nhìn nhau ngần ngại.
Một lúc sau, Charlotte huých vào vai Laurel.
"Dây chuyền đẹp đó, Laur."Laurel vui vẻ hơn chút ít.
"Cảm ơn chị! Em mới mua hôm nay đó.""Rất dễ thương," Madeline tán thành.Tôi nghiêng người nhìn xem cái thứ đó là gì.
Một miếng mề đay màu bạc tròn trịa nằm trên cổ Laurel.
"Chị mượn xem được không?" Tôi hỏi Laurel bằng giọng ngọt ngào nhất có thể.Laurel nhìn tôi căng thẳng, sau đó con bé nghiêng người lại gần hơn."Khá đấy." Tôi di ngón tay trên miếng mề đay.
"Khá giống." Tôi dời mắt, kéo tóc cao lên để lộ sợi dây chuyền quanh cổ trông y hệt.
Tôi có nó từ rất lâu rồi, nhưng chỉ mới đeo gần đây.
Tôi đã thông báo cho cả nhóm biết sợi dây chuyền này là biểu tượng của tôi, giống như Nicole Richie luôn mặc đầm dài phủ tới gót hay Kate Moss chỉ mặc áo khoác vest với quần short jean siêu ngắn.Laurel cũng có mặt ở đó lúc tôi thông báo.
Con bé cũng ở đó khi tôi nhấn mạnh rằng kể từ bây giờ tôi sẽ không bao giờ tháo nó ra.
Cách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-lua-gat/4160785/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.