Giọng Laurel nghe như đang hát khi nhại tiếng Sutton."Các con, đừng gây nhau," ông Mercer cảnh cáo, tay ông chồm qua bàn chụp lấy cặp da và chìa khoá xe."Phải đấy, đừng cãi nhau nữa," bà Mercer giục.
"Đi lấy túi xách đi.
Con có 30 giây." Laurel xoay người đi lên cầu thang.
"Các con đi xe nào? Sutton, xe con vẫn còn để ở nhà Madeline phải không?"Bà Mercer quay sang nhìn Emma chờ đợi.
"À, vâng?" Emma đoán."Đi xe em," Laurel hét vọng từ trên lầu xuống.Bà Mercer đẩy Emma ra ngoài đại sảnh.
Mũi cô ngập tràn mùi nước hoa Fracas.
Cô nhìn thật sâu vào mắt bà, cố gắng tỏ rõ mình là ai,...!và mình không phải là ai.
Chắc hẳn bà phải nhận ra con gái của mình chứ, đúng không?Nhưng bà Mercer lại đặt tay lên vai Emma, cổ hằn lên sợi gân xanh.
"Con có thể hoà nhã với cả nhà hôm nay thôi được không?" Bà nhắm mắt lại và thở dài.
"Mọi người đang chuẩn bị cho con một bữa tiệc sinh nhật thật lớn sau hai tuần nữa.
Con có thể tỏ ra mình xứng đáng dù chỉ một lần không?"Emma giật mình, rồi nhanh chóng gật đầu.
Rõ ràng họ chẳng tin lời cô tí nào.Laurel chạy rầm rầm xuống cầu thang, trên tay là một loạt túi thể thao và túi xách.
Cô nhét vào tay Emma đôi giày cao gót có quai bà Mercer đã chọn, túi vợt tennis và một túi xách da bóng màu xám tro Emma chưa từng trông thấy.Emma nhìn vào bên trong túi.
Ví cầm tay hiệu Kate Spade và iPhone được nhét vào ngăn trong.
Dưới đáy giỏ là bút bi, bút chì, cây mascara Dior và một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-lua-gat/4160783/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.