Giữa đêm Bạch Thiệu Đình bị cơn mưa đánh thức, hắn cẩn thận bật đèn ngủ rồi trở mình ngồi dậy. Ánh sáng le lói của ánh đèn ngủ màu vàng hòa vào ánh sáng của những ngọn đèn đường hắt vào phòng. Hắn đi tới bước tường bằng kính trong suốt, tay châm một điếu thuốc, đôi mắt mông lung nhìn xuống thành phố tấp nập ngoài kia. Hắn rít một hơi thật sâu, đầu tàn thuốc lóe đỏ như rực cháy rồi tắt dần, để lại bả thuốc xám xịt, sau đó không gian nơi hắn đứng bao quanh toàn khói trắng lượn lờ. Khuôn mặt Bạch Thiệu Đình từ trong làn khói thuốc như ẩn hiện, mông lung mờ ảo.
Bạch Thiệu Đình đã cai thuốc từ rất lâu rồi, chỉ là những lúc tâm trạng nặng nề mới làm vài ba điếu cho thoải mái. Bởi vậy mà cái vị đắng chát nơi đầu lưỡi khiến hắn cảm thấy xa lạ, sóng mũi hơi cay cay vì hít phải khói thuốc.
Đêm nay thật dài, chí ít đó là cảm nhận của kẻ đang chầm chậm mà hút từng hơi ấy. Nhìn con đường của thành phố vẫn đang còn vội vã lúc đêm về kia, rồi lại nhìn con người đang say giấc trong phòng. Bạch Thiệu Đình càng thêm nặng trĩu cả lòng.
Chẳng bao lâu, điếu thuốc đã cháy hết, dần dần tắt lụi rồi rơi vương vãi mặt sàn, mà hắn, cũng chẳng buồn để ý. Chỉ là trong lòng vẫn chẳng thể gỡ bỏ tâm sự. Tay lại chậm rãi châm thêm một điếu, lúc chuẩn bị bật lửa, một bàn tay khác đã lấy đi điếu thuốc trong tay.
Từ Gia Hoài đã tỉnh từ lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-li-anh-de-lam-sao-vay/2474358/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.