Chi về phòng, cô kể mọi chuyện xảy ra vừa rồi cho Đình Duy nghe, Chi lăn qua lăn lại trên chiếc giường mềm mại, trong lòng không khỏi cảm thấy phấn khích. Không giấu nỗi niềm vui trong đáy mắt.
- Anh không biết đâu, lúc đấy mặt cô ta nhăn như khỉ vậy, ha ha…
Đình Duy buồn cười, anh thấy cô có chút ngốc nghếch.
- Em là đang vui vẻ khi người khác gặp nạn đấy à?
Chi bĩu môi, cô không cho là như vậy.
- Mèo hoang thì chó cũng hoang, một chàng ăn trộm gặp nàng nhổ môn.
Bọn họ sớm muộn cũng ngoại tình với nhau, chi bằng sớm một chút để họ danh chính ngôn thuận ở bên nhau không tuyệt hơn à? Quá đỉnh luôn ấy chứ. Đỡ tốn bao nhiêu là phiền phức, không cần phải lén lén lút lút báo hại cô phải khổ sở đề phòng trước sau. Như thế thì mệt mõi lắm.
- Hay nhỉ? Học ở đâu ra câu đó vậy? - Đình Duy hỏi cô.
- Cái đó là em học trên mạng ấy. - Chi đáp. - Hay là em làm một bài cho anh nghe nhé.
- Thử xem nào.
Chi ra vẻ suy nghĩ, đôi mắt to tròn nhìn qua nhìn lại. Cô hắng giọng mười phần nghiêm túc.
- Em bắt đầu nhé:
Em gặp anh một chiều nắng hạ
Hoàng hôn khi ấy đổ nhẹ lên vai
Đôi mắt em nhuốm màu sắc đỏ
Ánh mắt đó chỉ tỏ người thương.
Thương cho nắng ngã về tà
Thương mà dở dở nắng ngà rám vai
Em rằng anh có ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-lai/3595085/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.