Sáng sớm, bà Yến đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe, dạo gần đây bà ta cứ liên tục bị đau đầu dai dẳng. Vô tình bà Yến gặp ông Sơn cùng Đình Duy đang rảo bước ngoài hành lang. Bản tính tò mò bà ta liền đi theo phía sau.
Tại căn tin bệnh viện.
- Cũng nửa tháng rồi nhỉ?
- Vâng.
Ông Sơn thở dài.
- Chú biết cháu thật lòng thích Chi. Nhưng mà con bé...
- Cháu biết chú thương cháu. Nhưng cháu cũng tin Chi sẽ tỉnh lại sớm thôi ạ.
Đình Duy nhìn ông Sơn nét mặt phúc hậu giờ đây đã pha thêm phần gầy guộc, hai mắt thấm đẫm nỗi buồn. Có lẽ trong lòng ông đã phần nào chấp nhận sự thật, chất đầy nỗi lòng mà ông không muốn để cho người khác biết.
- Cháu sẽ chờ em ấy.
Nhìn Đình Duy kiên định như vậy ông Sơn cũng không nói gì thêm. Ông biết không ai có thể thay đổi suy nghĩ của một người trừ khi người đó tự nguyện. Bỏ đi, như vậy cũng tốt. Có lẽ ông hơi ít kỷ nhưng thêm một người ở cạnh có lẽ Chi sẽ đỡ cô đơn hơn một chút cũng tốt.
Hai người đàn ông một già một trẻ ngồi trong căn tin, không gian im lặng, mỗi người trong lòng đều có một suy nghĩ riêng.
Cả hai trở lại phòng bệnh, hôm nay có cuộc họp lúc mười giờ nên Đình Duy cũng không thể nán lại lâu. Anh định tắm rửa thay quần áo rồi đến thẳng công ty luôn. Vừa mở cửa phòng ông Sơn không giấu nổi ngạc nhiên. Ông lập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-lai/3595072/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.