Hai người hớt hãi chạy vào bệnh viện thì gặp ông Sơn đang ngồi trước phòng cấp cứu, mắt ông có chút đỏ rồi. Quần áo cũng không còn tươm tất như thường lệ. Dì Lan nhìn thấy cảnh này càng bội phần xót xa, bà tiến đến nắm lấy tay ông an ủi. Tuy dì Lan không nói lời nào nhưng đó đã là lời động viên quý giá nhất với ông Sơn lúc này.
- Đó là chồng của cô gái lúc sáng bị tai nạn đúng không?
Lúc này có hai người cũng chờ ở phòng cấp cứu lên tiếng xì sầm. Bọn họ ngồi ở đây đợi từ sớm nên mọi việc ở đây đều chứng kiến cả. Bọn họ cố gắng nói thật nhỏ. . 𝒯hử đọc 𝐭ru𝘆ện không quảng cáo 𝐭ại ++ 𝐭r ù𝗆𝐭ru𝘆ện.𝘃n ++
- Tôi thấy không giống đâu. Trông cậu ta bình tĩnh thế kia. - Người còn lại nói.
Người nọ nghe vậy thì quan sát Đình Duy từ đầu đến chân một lượt.
- Cũng đúng. - Bà ta thở dài. - Cô gái đó lúc đưa vào máu me đầy người trông đáng thương lắm, tính ra con trai chúng ta vẫn còn may đấy.
Ông Sơn nhìn Đình Duy. Vẻ ngoài lịch lãm, khí chất ngời ngời đẹp trai thì khỏi bàn cãi. Từ lúc vào đây ông đã để ý nhìn bề ngoài Đình Duy có vẻ điềm tĩnh nhưng hai tay anh đang run rẩy đổ đầy mồ hôi lạnh từ lúc nào rồi kia. Ông Sơn biết ở đây ngoài ông ra thì Đình Duy chính là người lo lắng cho Chi nhất. Nhìn ánh mắt vô hồn của anh ông chỉ biết thở dài.
Thời gian
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-lai/3595071/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.