Dì Lan cứng đờ người, có chút sửng sốt nhưng cũng không nói gì. Trước giờ dì ấy luôn không thích cãi nhau với người khác. Luôn hiền lành như vậy.
- CHỊ HAI.
Cho dù dì Lan có nhịn được nhưng ông Sơn thì không. Ông giận dữ quát lên, giọng nói có phần hơi lớn tiếng so với bình thường cũng đủ thấy ông khó chịu đến nhường nào.
Bà Hạnh thấy ông Sơn có vẻ không hài lòng với ý kiến của mình thì cũng không chịu thua, bà ta càng làm cho mọi chuyện ầm ĩ hơn. Bà ta quyết có gà bay chó chạy cũng phải giành về cho con trai mình một chức to, nghĩ vậy bà ta bắt đầu gào khóc, kể lể:
- Ông ơi, sao ông lại đi sớm mặc mẹ con chúng tôi thế này? Tôi khổ quá ông ơi, con mình cha không có, chú cũng không thương đúng là tội nghiệp. Tội nghiệp quá... hu hu...
- Này bác.
Lúc này Chi cũng không nhịn được nữa, cô cố giữ chút bình tĩnh mỉm cười bước vào phòng khách. Lần này Đình Duy cũng không cản cô nữa mà đi theo phía sau.
Nghe tiếng động bốn người cũng nhìn sang hướng này. Chi lạnh lùng nhìn bà Hạnh, đột nhiên cô bậc cười.
- Ngạc nhiên lắm đúng không "bác hai".
Bà Hạnh giật mình, giờ phút này cả người bà ta như bị xịt keo. Nếu như bà ta biết người mình gây chuyện ở cửa hàng quần áo là con gái ông Sơn thì bà ta đã không rầm rộ như vậy. Giờ biết thì mọi chuyện cũng muộn rồi, Chi chậm rãi ngồi vào ghế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-lai/3595067/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.